Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 202: Náo nhiệt hốt hoảng (length: 7306)

Hơn nữa thời đại này không có mã QR, cho nên không thể giống như siêu thị sau này, quét một chút máy là có thể ra giá.
Hiện tại tính tiền hoặc là tính nhẩm hoặc là dùng máy tính, Tô Hòa cùng Phó Đình Hoa tốc độ đã được cho là rất nhanh, nhưng sao người mua đồ vẫn phải xếp hàng chờ rất lâu.
"Đúng rồi, ngươi không phải nói với ta, cửa hàng nàng dâu ngươi có vật hi hãn? Sao ta vẫn chưa thấy?"
t·h·í·c·h Vân Dương vừa liếc nhìn một vòng, tuy có nhiều hàng hóa không thường x·u·y·ê·n gặp, nhưng cũng không tính là vật hi hãn?
"Ngày mai ngươi lại đến, vận may thì có thể mua được."
Phó Đình Hoa biết hắn nói là sầu riêng, nhưng hiện tại hắn cũng không biết Phó gia khi nào đưa sầu riêng tới.
"Ý gì?" t·h·í·c·h Vân Dương tò mò hỏi.
"Thứ kia sinh trưởng tr·ê·n cây, mai mới hái đem đến đây bán được."
Càng hiếu kỳ chuyện gì xảy ra? Thần bí vậy sao?
Như nghĩ đến gì đó, t·h·í·c·h Vân Dương lập tức nói: "Không phải vị kia Thời gia, tôn sùng cái sầu riêng kia chứ? Nàng dâu ngươi bán?"
Gần đây vòng phú thương Ôn Thành đồn ầm, có loại trái cây người t·h·í·c·h ăn thì thấy rất thơm, không t·h·í·c·h ăn thì thấy rất thối.
Vỏ ngoài đầy gai, nhưng t·h·ị·t quả bên trong lại trong veo mềm mại.
Còn nói trái cây này ăn đ·á·n·h bại huyết áp, nói chung là tốt cho cơ thể.
Nên nhiều người hiếu kỳ muốn mua ăn, nhưng không biết mua ở đâu.
Không ngờ thứ này lại là bên Đình Hoa bán.
"Sao ngươi không nói sớm?" t·h·í·c·h Vân Dương oán trách.
Hạ Thừa An đứng bên cạnh cũng nghe thấy họ nói chuyện.
Ra là sầu riêng kia, do lão bà Lão Phó bán? Sao không nói sớm.
"Cộng mười bốn tệ năm hào, người kế tiếp."
Sau còn cả đống người muốn tính tiền, may hắn tính nhẩm tốt; không bị tiếng hai tên bạn x·ấ·u làm ảnh hưởng.
"Đây, vậy mai lại đến, ta lấy đồ về nhà ha ha ha."
Vậy là hai người tay không đến, thắng lợi trở về.
Phó Đình Hoa tiếp tục vững vàng tính tiền một vòng mới.
"Nhanh đi ăn cơm, ta gói cho ngươi." Tô Hòa vừa lôi Phó Đình Hoa khỏi quầy thu ngân vừa nói.
Nàng ăn no rồi, sau đó gói đồ ăn cho Phó Đình Hoa cùng Phó Diễm Cúc.
b·ệ·n·h viện thường tan tầm lúc năm giờ rưỡi, Tô Hòa nấu cơm xong cũng gần bảy giờ.
Nấu cơm nhanh mấy cũng vậy, mà giờ không có bếp than, thường phải thổi lửa nấu cơm, p·h·ế nhiều thời gian.
"Ngươi ăn chưa?" Phó Đình Hoa quan tâm hỏi trước.
"Ta ăn rồi, anh mau ăn, đừng đói c·h·ế·t dạ dày ." Tô Hòa lo lắng.
Phó Đình Hoa nghe lời Tô Hòa, không do dự nữa, ra khỏi quầy.
Còn Tô Hòa thay Phó Đình Hoa tính tiền, bắt đầu tính tiền tiếp.
Trời dần tối, mọi người tưởng siêu thị đóng cửa, ai ngờ đèn sáng choang lên.
Mặt tiền siêu thị sáng trưng.
Bảng hiệu siêu thị cũng rất đẹp, liếc mắt là thấy cửa hàng này sáng nhất.
Nên tối đến, khách không giảm mà tăng.
Chủ yếu là quá mới lạ, người rảnh đều muốn vào xem.
Đồ Tô Hòa bán cũng hấp dẫn, nhất là trẻ con vào, không mua món gì là không ra đâu.
Ngày đầu siêu thị khai trương, bận rộn tối tăm mặt mày, đến hơn mười giờ mới đóng cửa.
Mấy cửa hàng bên cạnh đã đóng cửa về nhà, chỉ còn nhà họ còn mở đèn sáng choang.
"Tỷ, tỷ về trước đi." Đóng cửa xong, Tô Hòa nói với Phó Diễm Cúc.
"Còn em?" Phó Diễm Cúc hỏi.
"Em phải kết sổ hôm nay, tỷ về trước đi, mai tỷ ra mở cửa hàng trước." Tô Hòa khuyên nhủ.
Phó Diễm Cúc thấy cũng phải, đang định nói gì thì Phó Đình Hoa đến.
Phó Đình Hoa bị Tô Hòa kêu về nhà tắm cho Tể Tể với Nữu Nữu.
Tối nay hai đứa ngoan ở nhà với Uyển Nhi, không như ban ngày ra cửa hàng chơi, trưa ngủ xong Tô Hòa bảo chúng ở nhà đừng chạy lung tung.
Trong cửa hàng đông người, nàng với Phó Diễm Cúc không có thời gian để ý mấy đứa.
Tắm rửa cho chúng xong, cho lên g·i·ư·ờ·n·g thì Phó Đình Hoa vội ra cửa hàng giúp.
Giờ đã hơn mười giờ đêm, tuy là trong thành, nhưng trị an không đảm bảo, hắn lo Tô Hòa với tỷ hắn ở cửa hàng một mình.
Chủ yếu hôm nay làm ăn tốt quá, Phó Đình Hoa sợ có người nổi lòng tham.
"Đình Hoa, anh đến rồi." Phó Diễm Cúc ngạc nhiên kêu.
Nàng lo Tô Hòa một mình trong cửa hàng đây, dù đóng cửa rồi.
"Ừm, tỷ về trước đi. Trong nồi có nước ấm, tỷ dùng châm thêm nước đun." Phó Đình Hoa nói.
"Vậy em về trước nha."
Hai vợ chồng người ta ở đây, Phó Diễm Cúc không muốn làm kỳ đà cản mũi.
Vừa ra cửa siêu thị, nàng thấy người đàn ông khập khiễng đi tới.
"Đại ca Dư, sao anh tới đây?" Phó Diễm Cúc kinh ngạc hỏi.
Hôm nay Dư Húc tới mấy lần thấy Tô Hòa với Phó Diễm Cúc bận, nên chỉ nhìn ngoài cửa, không làm phiền.
Thấy Phó Diễm Cúc mãi chưa về, hắn đợi mãi, rốt cuộc cũng đợi được nàng ra.
Lo nàng về một mình, nên hắn vẫn muốn tiễn nàng.
"Muộn rồi anh đưa em về." Dư Húc ngây ngô cười.
Không hiểu sao, Phó Diễm Cúc thấy mặt nóng bừng.
Tình cảm nàng từng có, không phải châm chọc khiêu khích, thì là đ·á·n·h chửi, hiếm khi có khoảnh khắc dịu dàng vậy.
"Vậy cảm ơn anh." Phó Diễm Cúc cười.
"Không sao, là anh phải cảm ơn hai người. Tại vì — tại vì anh không yên tâm, nên tới xem, em, em đừng hiểu lầm." Dư Húc nói lộn xộn.
Tình cảnh của hắn ra sao hắn biết, vừa nghèo vừa t·à·n p·h·ế, sao xứng với Phó Diễm Cúc?
Thật sự chỉ là lo thôi.
"Em không hiểu lầm gì cả." Phó Diễm Cúc cũng cười.
Nàng vừa l·y· ·h·ô·n, x·á·c thật không có tâm tư nghĩ mấy chuyện đó.
Hai người từng t·r·ải giống nhau, đồng cảnh ngộ thôi, Phó Diễm Cúc không thấy Dư Húc có ý gì x·ấ·u với mình.
Còn Tô Hòa bên này, khuyên Phó Diễm Cúc về rồi, nàng định kết sổ hôm nay, rồi về.
"Hay anh về nghỉ trước đi? Em chắc còn lâu lắm." Tô Hòa nhìn Phó Đình Hoa, nhịn không được nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận