Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 01: Không đau đương mẹ? (length: 8360)

"Mụ mụ, mụ mụ, ngươi tỉnh lại đi a."
"Mụ mụ, ngươi đừng c·h·ế·t a, ô ô ô..."
"Mụ mụ, mụ mụ..."
Ổn quá, thằng nhóc nào đang bô bô bên tai ta thế, ồn c·h·ế·t đi được.
Tô Hòa trở mình, sau đó tiếp tục ngủ t·h·i·ế·p đi.
Tối qua nhất thời hứng lên, vô tình trên một trang web thấy một quyển tiểu thuyết.
Ai ngờ càng xem càng nghiện, nhịn không được liền thức đêm xem hết quyển tiểu thuyết đó.
Sau đó nàng cũng không rõ mình ngủ lúc mấy giờ, dù sao lúc này buồn ngủ c·h·ế·t đi được.
"Xuỵt, mụ mụ động đậy, nàng không c·h·ế·t, ngươi đừng kêu nữa." Một đứa bé trai nói.
"Ô ô ô... Nhưng mà ca ca, ta đói bụng quá..." Có lẽ nghe được nói mụ mụ không sao, tiếng của tiểu nữ hài cuống cuồng giờ chỉ còn ủy khuất thôi, thanh âm cũng nhỏ đi.
"Ta đi tìm xem, trong nhà còn sót lại chút gì ăn được không." Tiểu nam hài nói xong, liền lập tức bắt đầu tìm k·i·ế·m khắp nơi trong nhà.
Thế nhưng bọn chúng thất vọng, trong nhà gạo, dầu, muối, toàn bộ đều không có, nửa điểm cũng không còn.
Nhìn xem Tô Hòa vẫn còn ngáy khò khò, hai tiểu gia hỏa hai mặt nhìn nhau, lại không dám quấy rầy nàng ngủ nữa.
Vừa rồi là vì Tô Hòa đột nhiên không thở nữa, tiểu nữ hài sốt ruột, cho nên mới kêu nàng mãi.
Hiện tại biết nàng không sao, nghĩ đến mụ mụ trước giờ hung t·à·n với bọn chúng như vậy, bọn chúng cũng không dám tiến lên kêu lớn nàng nữa.
Tô Hòa đang ngủ, ngủ, ngủ, đột nhiên ý thức tiến vào một không gian cực lớn.
Nhìn đồ ăn, sách, hạt giống, tr·u·ng dược, t·h·u·ố·c tây và các loại đồ vật kỳ kỳ quái quái được yết giá rõ ràng trên giá hàng trong không gian, Tô Hòa không khỏi ngây người như phỗng.
Nàng đây là chưa tỉnh mộng à? Nơi này sao cho nàng cảm giác khoa học kỹ t·h·u·ậ·t cao như vậy?
Đang nghĩ miên man, đột nhiên một giọng nói truyền đến: "Ngài khỏe, thuyết kh·á·c·h 988 xin phục vụ ngài, xin hỏi ngài cần đổi thứ gì ạ?" Một giọng thuyết kh·á·c·h tiêu chuẩn ngọt ngào vang lên.
Hả? Tô Hòa có chút mộng, nhưng vẫn t·r·ả lời: "Xin hỏi nơi này là đâu?"
"Ngài khỏe, nơi này là hệ th·ố·n·g đổi vật tư kết nối với từng thế giới song song, ngài có thể dùng đồ vật ở thế giới của ngài để đồng giá trao đổi tất cả mọi thứ trong không gian.
Nhưng nếu giá trị hàng hóa trao đổi vượt quá một ngàn tệ, bình đài cần thu một ph·ậ·n phí phục vụ."
Tô Hòa nhìn quanh các loại đồ vật được đặt trong không gian, không thấy hứng thú lắm, vì những thứ này ở siêu thị cửa hàng t·i·ệ·n lợi phần lớn đều mua được.
Có chút giống một tiệm bách hóa, các loại đồ ăn vặt đều có cả.
"Ngài khỏe, những thứ bày trên kệ chỉ là một ph·ậ·n. Nếu ngài cần đồ gì khác không có tr·ê·n giá, có thể trực tiếp nói với chúng tôi.
Nếu bên chúng tôi vẫn không có hàng tồn kho, đến lúc đó có thể giúp ngài liên hệ với ký chủ của hệ th·ố·n·g đổi vật tư ở thế giới song song khác, các ngài có thể chờ giá trao đổi nha."
A, cái này tốt; nhưng Tô Hòa vẫn không mấy hứng thú.
Nàng hiện giờ đã ba mươi tuổi, t·r·ải qua nhiều năm phấn đấu, trước mắt nàng sự nghiệp thành c·ô·ng, có xe có phòng.
Nên đối với vật chất nàng không còn khát khao, trong khoảng thời gian ngắn thật sự không nghĩ ra mình t·h·i·ế·u gì.
Điều duy nhất tiếc nuối, có lẽ là thân nhân đều qua đời, mình lại chưa thành gia, hiện giờ lẻ loi một mình.
"Mấy thứ đó siêu thị đều mua được, ta không cần." Tô Hòa rất dứt khoát cự tuyệt.
Người thuyết kh·á·c·h kia không t·r·ả lời nữa, mà cảnh tượng trước mắt đột nhiên cũng từ từ biến ảo.
Không biết chuyện gì xảy ra, Tô Hòa đột nhiên cảm thấy như bị bịt kín miệng mũi, không thở được.
Nàng không ngừng giãy dụa, mới mở mắt ra được.
Trong không khí nồng nặc mùi chua thối ôi t·h·i·u và hôi thối, lẫn lộn với nhau khiến Tô Hòa nhức đầu, nàng cảm thấy mình sắp bị xông c·h·ế·t.
Đ·ậ·p vào mắt là một căn phòng rách nát không chịu n·ổi, dơ dáy bẩn thỉu không thôi.
Đây đây là, đây là căn phòng n·ô·ng thôn những năm 70, 80 à?
Vẫn là phòng bùn, trong phòng tối đen chẳng có ánh sáng.
Sao lại khó thở như vậy, thân thể cũng nặng trĩu.
Tô Hòa ngồi dậy, th·e·o bản năng s·ờ di động bên cạnh gối, không có!
Rốt cuộc là tình huống gì? Đây là đưa nàng đến nơi nào?
Vô tình liếc xuống đùi mình, Tô Hòa chấn kinh.
Cứu m·ạ·n·g! Đôi chân tráng kiện cỡ nào, vừa thô vừa s·ư·n·g, đây là đùi nàng sao?
Mở hai tay ra xem, được, khỏi nghi ngờ, đúng là nàng! Bàn tay này vừa béo vừa thô, Tô Hòa nhìn mà muốn hỏng m·ấ·t.
Dáng người trước đây của nàng rất tốt, tuy không tính khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng coi là tr·u·ng thượng.
Nhưng hiện giờ, nàng x·u·y·ê·n qua thành một người béo ú sao?
Như nghĩ đến gì đó, Tô Hòa lập tức tìm k·i·ế·m gương trong phòng, rất nhanh tìm thấy một cái gương nhỏ trong tủ.
Cầm gương lên soi, Tô Hòa t·h·i·ế·u chút nữa thì không thở nổi.
Trong gương, người phụ nữ mặt lớn tai to đầy mặt dữ tợn, lại là nàng?
Cứu m·ạ·n·g a! Nàng tội không đến mức này chứ? Sao lại cho nàng x·u·y·ê·n thành một con mập ú thế này!
Tô Hòa sụp đổ tâm thái, người t·h·í·c·h chưng diện như nàng không tài nào chấp nhận dáng vẻ này của mình.
Nàng hung hăng bấm tay mình một cái, tê ~ đau quá!
Vậy là không phải mơ, nàng thật sự x·u·y·ê·n qua rồi!
Tô Hòa cảm thấy trước mắt tối sầm, không thể tin những chuyện đang p·h·át sinh.
Trong lúc Tô Hòa sụp đổ vì tình cảnh hiện tại của mình, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.
Hai cái đầu nhỏ ló vào phòng, ánh mắt chạm mặt Tô Hòa.
"Mụ mụ, ngươi tỉnh rồi à." Tiểu nữ hài mở miệng.
Giọng nói kia vừa kinh hỉ, lại vừa sợ hãi, như không dám đến gần nàng.
Thì ra vừa rồi có người ầm ĩ bên tai mình, là thật, không phải đang mơ, chính là tiểu cô nương này.
Hả? Gọi nàng mụ mụ?
Tô Hòa có chút kinh hỉ, dù sao nàng sớm đã không có gia nhân, mà vẫn luôn đ·ộ·c thân ba mươi năm, căn bản không có qua nam nhân, bây giờ lại trực tiếp không đau mà có con?
Nhưng nàng chưa từng có kinh nghiệm ở chung với trẻ con, cũng không biết phải nói gì với chúng.
Nhìn hai đứa trẻ vẻ mặt thấp thỏm nhìn mình mà không dám vào, Tô Hòa thấy có chút kỳ lạ, bèn hỏi: "Ừ, sao các ngươi không vào?"
Nói xong câu đó, ngay cả Tô Hòa cũng ngạc nhiên.
Đừng nói, dù lớn mập không thôi, thanh âm của chủ nhân thân thể này vẫn rất êm tai.
Nếu là ở thời đại trước của nàng, dùng thanh âm này đi yêu đương qua m·ạ·n·g tuyệt đối l·ừ·a được một tên.
"Mụ mụ, ta vừa rồi không cố ý làm ồn ngươi." Tiểu nữ hài đột nhiên sợ hãi nói.
Tô Hòa: ?
... Đứa bé này đang nói cái gì vậy?
"Ta không trách ngươi." Tô Hòa khó hiểu nhíu mày.
Hai đứa trẻ ở cửa ra vào đưa mắt nhìn nhau, sau đó tiểu nam hài vẫn luôn im lặng lên tiếng.
"Chúng ta từ tối qua đến giờ chưa được ăn gì, đói bụng lắm."
Nghe vậy, Tô Hòa giật mình.
t·h·i·ê·n a, chủ nhân thân thể này đang làm gì vậy? Thảo nào hai đứa trẻ xanh xao vàng vọt, đều không được ăn đúng bữa, vừa nhìn là biết thiếu dinh dưỡng.
"Không sao, ta đi làm đồ ăn cho các ngươi." Tô Hòa nói rồi muốn ra khỏi phòng.
Hai đứa trẻ thấy nàng đi về phía bọn chúng, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
Tô Hòa không hiểu ra sao, nhìn vẻ mặt đề phòng của chúng, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
Rồi thấy nước mắt tiểu nữ hài nháy mắt tuôn rơi như không cần tiền, lăn dài trên má, nàng k·h·ó·c nói: "Mụ mụ đừng đ·á·n·h chúng con, chúng con sẽ rất nghe lời."
Một câu nói của nàng trực tiếp khiến Tô Hòa đứng hình.
Trong khoảnh khắc này Tô Hòa còn gì không hiểu? Chỉ sợ chủ nhân thân thể này bình thường với hai đứa trẻ không đ·á·n·h thì cũng mắng, nên bọn chúng mới sợ nàng đến vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận