Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 203: Nghịch thiên thu nhập (length: 7638)

"Ta giúp ngươi, nhanh một chút." Phó Đình Hoa nhìn Tô Hòa, ánh mắt rất kiên định.
Hắn không thể mặc kệ Tô Hòa một mình bận đến muộn như vậy.
"Ngươi không sao chứ? Hôm nay ngươi cũng đã làm việc cả ngày rồi." Tô Hòa thở dài nói.
"Lúc đó ngươi chẳng phải cũng vậy sao?" Phó Đình Hoa hỏi ngược lại.
Tô Hòa: ...
Hai người không ai nhường ai, không còn cách nào, cũng chỉ có thể vùi đầu gian khổ làm, bắt đầu phân công hợp tác đếm tiền.
Nhìn ngăn kéo dưới quầy thu ngân nhét đầy tiền, hai người đều chấn kinh.
Hôm nay buôn bán rất tốt, mọi người đều biết, nhưng không ngờ lại tốt đến vậy.
"Đếm trước đi." Phó Đình Hoa nói xong, chủ động cầm lấy một nắm tiền bắt đầu kiểm kê.
Tô Hòa cũng không nhàn rỗi, lập tức cùng Phó Đình Hoa đếm.
Phần lớn tiền giấy đều là mấy hào đến mấy đồng, mười, hai mươi đồng cũng có, tiền giấy trăm đồng vậy mà cũng có một tờ, nằm giữa đống tiền lẻ cực kỳ bắt mắt.
Số tiền này là Tô Hòa thu, của mấy nhà giàu có đến mua sầu riêng trả.
Bình thường đến siêu thị mua đồ, ai lại nghĩ đến lấy tiền trăm đồng trả chứ.
Về cơ bản đều mua mấy hào, mấy đồng đồ thôi.
Tô Hòa khẽ thở dài, lần đầu trải nghiệm cảm giác đếm tiền đến mức mỏi nhừ tay.
Thật sự là nhiều tiền quá, hơn nữa còn phải bó thành từng xấp, lần sau không cần đếm nữa.
Mã Vân ở đâu rồi? Nhanh chóng khai thông thanh toán Alipay đi.
Không đúng; đầu tiên bọn họ phải có điện thoại di động đã.
Tô Hòa cảm thấy, hiện tại nàng cố gắng k·i·ế·m tiền như vậy, về sau có tiền nhất định phải đầu tư vào hệ th·ố·n·g m·ạ·n·g.
Hệ th·ố·n·g m·ạ·n·g là 90 niên đại mới bắt đầu quật khởi, còn rất xa, phỏng chừng còn phải mấy năm nữa, chờ nàng có vốn đã.
May mà hai người tính toán đều giỏi, đặc biệt là Phó Đình Hoa, hắn đếm tiền siêu nhanh.
Cho nên không đầy nửa canh giờ, đống tiền này đã được hai người kiểm kê xong.
"Chỗ ta đếm được 623 đồng, còn lại số tiền này, đừng để chung."
"Chỗ ta có 454 đồng."
Hai người nhìn nhau, kinh ngạc ngây người.
Doanh thu hôm nay vậy mà cao tới một ngàn đồng?
t·h·i·ê·n a, thật sự là nghịch t·h·i·ê·n.
Ngay cả người từng trải như Phó Đình Hoa cũng không khỏi sửng sốt.
Hắn biết Tô Hòa muốn làm gì, sẽ không có chuyện thua lỗ, nhưng không ngờ lại k·i·ế·m được nhiều như vậy.
"Sầu riêng chắc chiếm hơn nửa."
Sầu riêng bán đắt, hôm nay ít nhất bán gần trăm quả sầu riêng, không đến trăm quả thì cũng phải bảy tám chục quả.
Vì Tô Hòa đem mấy quả sầu riêng trong không gian chín sắp rục cũng mang ra bán hết, toàn bộ bị người ta cướp sạch.
Không biết mấy nhà giàu kia nghĩ gì, toàn mua mấy quả một lần.
Rồi sau đó, một chút t·ử liền bán sạch.
"Phải chia cho ba mẹ, anh chị." Tô Hòa lẩm bẩm nói.
Nàng p·h·át hiện nếu muốn một mình nuốt trọn tiền sầu riêng, thật rất đơn giản.
Nhà họ Phó không biết mình bán bao nhiêu tiền, mình nói sao là vậy.
"Trước đó ngươi có cân không? Sầu riêng tổng cộng bao nhiêu cân?" Phó Đình Hoa hỏi.
"Quên rồi, hôm nay bận quá." Tô Hòa vô tội lắc đầu.
Nghĩ nghĩ, Tô Hòa lại nói: "Nhưng doanh thu từ sầu riêng hôm nay chắc hơn sáu trăm."
Thật ra đều có thể đ·á·n·h giá được.
Lần trước bán hơn năm trăm đồng cho sáu, bảy chục quả, lần này bán bảy, tám chục quả, chắc phải hơn sáu trăm.
"Lần sau nhờ ba mẹ cân ở nhà rồi mang qua cho chúng ta? Không rõ ràng vậy, lâu dần, em sợ các chị dâu có ý kiến." Tô Hòa quay sang nói ý kiến với Phó Đình Hoa.
Phó Đình Hoa nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu nói: "Bọn họ không dám có ý kiến chuyện của ngươi đâu, em quá khách sáo vậy, bọn họ còn suy nghĩ lung tung, có khi lại nghĩ mình lấy nhiều quá."
Tô Hòa không đồng ý, kiên trì: "Nói rõ ràng sớm, về sau không có nhiều tranh c·ã·i. Làm ăn, dù thân m·ậ·t đến đâu, một khi có khúc mắc, thân nhân cũng thành thù."
Tô Hòa ở thời đại của nàng đã thấy quá nhiều chuyện vì góp vốn mở c·ô·ng ty mà cuối cùng họ hàng bạn bè trở mặt thành thù.
Sau này nàng sẽ một mình mở c·ô·ng ty, mở c·ô·ng ty của riêng mình, chứ không góp vốn với ai cả.
Nhưng bây giờ nói cái này còn quá sớm, mình vẫn cần người nhà họ Phó giúp đỡ.
Cho nên giờ chỉ có thể cố gắng giải quyết, không để chuyện buôn bán này phát sinh mâu thuẫn.
Phó Đình Hoa nhìn thái độ kiên quyết của Tô Hòa, không khỏi suy tư.
"Được; đến lúc đó anh nói với họ." Phó Đình Hoa đành phải nói vậy.
Tô Hòa mà nói, người nhà họ Phó phỏng chừng càng nghĩ nhiều.
Sao con dâu út lại đột nhiên phân chia rạch ròi với họ như vậy? Bọn họ lấy bao nhiêu cũng không quan trọng, có phải mình làm gì chọc Tô Hòa không vui rồi không.
Cho nên Phó Đình Hoa giải t·h·í·c·h với nhà họ Phó là tốt nhất, hắn sẽ nói với họ Tô Hòa phân chia vậy là vì mọi người, nàng đang nghĩ cho lợi ích của nhà họ Phó.
"Ba ngày mai có xuống không?" Tô Hòa đột nhiên hỏi.
"Không biết mai hay mốt." Phó Đình Hoa cau mày, không chắc chắn lắm.
Quá bất tiện, không có điện thoại.
Nói mới nhớ, điện thoại di động sắp thịnh hành trong nước rồi thì phải? Đến lúc đó mình mua một cái dùng.
"Vậy chúng ta một tuần tính tiền một lần?" Tô Hòa hỏi dò.
"Được." Phó Đình Hoa gật đầu.
"Mệt quá." Tô Hòa đứng lên duỗi người một cách lười biếng.
Nhưng hôm nay buôn bán có lời nhiều như vậy, mệt cũng đáng.
"Đêm nay về anh đ·ấ·m b·ó·p cho em." Phó Đình Hoa đứng dậy sau lưng Tô Hòa, xoa bóp vai cho nàng.
"Anh biết?" Tô Hòa kinh ngạc hỏi.
"Chưa làm bao giờ, nhưng từng đọc sách, huyệt vị ở đâu, ấn vào đâu thì thoải mái."
Phó Đình Hoa vừa nói vừa dùng lực, Tô Hòa lập tức cảm thấy toàn thân sảng khoái.
"Phó bác sĩ nhà ta lợi h·ạ·i quá? Toàn năng luôn." Tô Hòa cười khen.
Phó Đình Hoa: ...
Tai hắn hơi đỏ, không tự nhiên ừ một tiếng, rồi nói: "Còn gì nữa không?"
Tô Hòa nhìn mấy mặt hàng trên kệ đã hết, lắc đầu.
Sáng mai Phó Diễm Cúc đến sẽ bổ sung hàng, nàng đã dặn rồi.
Phải tìm lúc mọi người không có ở đây để bổ hàng từ không gian.
Nếu Phó bác sĩ thấy đồ đạc bên cạnh mình đột nhiên xuất hiện, chắc sẽ ngây người mất?
Tô Hòa từng nói tìm cơ hội nói thật mọi chuyện với Phó Đình Hoa, nhưng vẫn chưa có thời gian, cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Nhưng hiện giờ Phó Đình Hoa luôn đi cùng mình, mình không thể gạt hắn cả đời được đúng không?
Ai, khó quá.
Hy vọng khi mình nói thật với Phó Đình Hoa, Phó bác sĩ sẽ không thấy mình là quái vật.
Nếu hắn có biểu hiện gì không vừa ý, mình sẽ dẫn hai đứa con bỏ trốn, cho hắn hối hận luôn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận