Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 509: Quyết định mua heo (length: 5192)

"Ca ca, sao ngươi lại có thể nghe lén mấy đứa con gái tụi ta nói chuyện chứ?" Nữu Nữu bất mãn vỗ tay Tể Tể, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc.
"Có gì mà không thể nghe chứ?" Tể Tể trêu Nữu Nữu, cười nói.
"Chính là không thể nghe, hừ, Nha Nha tỷ tỷ, tụi mình không chơi với hắn." Nữu Nữu nói xong, kéo Nha Nha đi một bên.
Tể Tể: ...
Được thôi, có bạn khác rồi, liền không để ý tới hắn nữa.
Thật là một con bé không có lương tâm.
Tể Tể bất đắc dĩ cười, ánh mắt cũng đặt ở Tô Hòa và Phó Đình Hoa ở không xa.
Phương gia —— "Ăn cơm rồi đây~ về hết đây ~"
Ngô Diễm Hoa rống to một tiếng, Phó Đình Hoa và Tô Hòa nhìn nhau, vội vàng gọi bọn nhỏ còn đang ở ngoài đồng ruộng về ăn cơm.
Nữu Nữu chạy tới trước mặt Tô Hòa, nhào tới ôm lấy cẳng chân Tô Hòa.
"Mụ mụ ~" hì hì, có mụ mụ ở thật tốt, Nữu Nữu rất vui vẻ.
Tô Hòa ngồi xổm xuống, cầm tay con gái lên nhìn, quả nhiên toàn là bùn đất.
Con bé bẩn thỉu này, đúng là t·h·í·c·h chơi bùn ở ruộng, lần nào cũng dơ dáy một tay.
"Làm dơ hết quần mụ mụ con rồi kìa." Phó Đình Hoa thấy vậy, có chút dở k·h·ó·c dở cười vỗ vỗ bùn đất trên quần Tô Hòa.
"Không sao, đi thôi, về rửa tay ăn cơm thôi." Tô Hòa nói xong, kéo tay Nữu Nữu vào nhà.
Nữu Nữu như một c·ô·ng chúa nhỏ được cha mẹ sủng ái, tay tuy rằng dơ dáy, lại ngẩng cao đầu ưỡn n·g·ự·c vui vẻ đi theo bên cạnh mụ mụ, vui sướng nhún nhảy.
Khi tiếp nhận được ánh mắt hâm mộ của đám trẻ Phó gia, Nữu Nữu cười càng tươi hơn.
Trước kia đều là nàng hâm mộ bạn nhỏ khác được mụ mụ sủng ái, hiện tại nàng rốt cuộc không cần hâm mộ người khác nữa nha.
Tô Hòa vào phòng bếp, liền lấy chậu đ·á·n·h nước nóng cho bọn nhỏ rửa tay.
Hiện tại là mùa đông, nhà nào cũng có một cái bếp lò lớn, sau đó đặt nồi lớn lúc nào cũng đun nước nóng.
Có vài nhà ngại phiền phức, sẽ dùng nước lạnh rửa tay, nhưng ở nhà Tô Hòa tuyệt đối sẽ không để trẻ con chạm vào nước lạnh.
Nước mùa đông thật sự rất lạnh.
Đám trẻ con rửa mấy chậu nước, mới rửa sạch sẽ tay.
Ngô Diễm Hoa thấy thế, nhịn không được nói Tô Hòa: "Ngươi đó, chính là quá nuông chiều bọn trẻ. Ra đồng ruộng chơi, lần nào cũng dơ dáy."
"Không sao, khó khăn lắm mới về mấy ngày, đương nhiên phải chơi cho đã mới được." Tô Hòa vừa lau khô tay cho Nữu Nữu vừa nói.
Lam di thì lau tay cho mấy bạn nhỏ khác, chờ x·á·c định tay bọn nhỏ sạch sẽ mới cho ăn cơm.
Hôm nay lại có t·h·ị·t gà sao? Phó gia đem con gà to nhất mập nhất kia ra g·i·ế·t.
Phó Đại Quân cười ha hả nói ra: "Năm nay ta buôn bán được nhiều tiền như vậy, hay là chúng ta mua một con h·e·o về g·i·ế·t đi? Ăn trong mấy ngày tết."
Lúc nào cũng mua t·h·ị·t h·e·o ăn thì không có lời.
Năm rồi ăn tết, trừ đêm giao thừa và mùng một có ăn t·h·ị·t, những ngày khác cơ bản cũng không nỡ ăn.
Như năm nay, ngày nào cũng có t·h·ị·t cá để ăn.
Ở Thượng Nghiêu thôn, rất nhiều nhà nuôi h·e·o.
Nhưng trước có một năm xảy ra dịch h·e·o, h·e·o nhà nào cũng c·h·ế·t hết, từ đó Phó gia không nuôi h·e·o nữa.
Thức ăn cho h·e·o kỳ thật cũng rất đắt, người Phó gia cảm thấy không đáng.
Nhưng năm nay không nuôi, người Phó gia đều có chút hối h·ậ·n.
Nếu nuôi thì giờ này có thể g·i·ế·t h·e·o rồi, nhiều người tới đây ăn tết như vậy, g·i·ế·t h·e·o mới náo nhiệt.
"Được đó, ngày mai ra chợ trên trấn, ba mẹ các ngươi đi tìm xem thử, coi có ai bán h·e·o không." Phó Đình Hoa gật đầu đồng ý.
"Được đó, ta cũng định vậy, ngày mai tiện thể đi xem thử, có con nào hợp thì mua một con, bao nhiêu năm rồi không g·i·ế·t h·e·o ăn." Phó Đại Quân cười ha hả nói.
Việc n·ô·ng thôn g·i·ế·t h·e·o ăn tết đối với Tô Thế Minh cũng rất mới lạ.
Ở trong thành, đều là mua t·h·ị·t h·e·o, đâu có chuyện tự g·i·ế·t h·e·o.
"Ta đi cùng các ngươi cho vui." Tô Thế Minh cười ha hả nói.
"Được đó, thông gia, ông đã làm t·h·ị·t khô lạp xưởng chưa? Đến lúc đó tụi mình thử làm xem, nghe nói người phía nam làm món này ăn ngon lắm đó." Ngô Diễm Hoa cũng cười nói với Văn Thanh.
"Tôi chưa làm bao giờ." Văn Thanh có chút ngượng ngùng nói.
"Không sao, nhà hàng xóm của ta có người làm rồi; trước đó còn đưa tôi chút đồ ăn, ăn ngon lắm đó, chỉ là hơi mặn."
"Vậy thì cái vụ mua h·e·o này là không thể không mua rồi phải không?" Phó Quốc Khánh cười trêu ghẹo.
H·e·o còn chưa mua đâu, đã bắt đầu nói tới lạp xưởng rồi.
"Mua, nhất định phải mua, đến lúc đó nhà Phó gia mỗi nhà góp một ít tiền, mua luôn. Năm nay giống như Tô Hòa nói đó, không được tiết kiệm. Cần xài thì xài, ăn tết cho đàng hoàng."
Tr·ả·i qua sinh t·ử, Ngô Diễm Hoa lúc này trông đặc biệt thoải mái.
P·h·át súng kia may mà không b·ắ·n trúng bà, nếu không mấy ngàn đồng trên đầu bà còn chưa được xài một đồng nào đây.
Cho nên ngày mai, nhất định phải mua mua mua.
Tô Hòa nhìn bà bà một bộ dạng ngày mai sẽ xài bao nhiêu tiền, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhưng mà g·i·ế·t h·e·o, cũng lâu rồi chưa ăn t·h·ị·t h·e·o mới g·i·ế·t...
Bạn cần đăng nhập để bình luận