Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 53: Nháo muốn báo cảnh sát (length: 7650)

"Sao vậy? Đau lắm hả?" Tô Hòa vội vàng ôm Tể Tể vào lòng, vừa an ủi vỗ nhẹ lưng hắn vừa nói: "Đợi mụ mụ tìm t·h·u·ố·c cho con bôi, sẽ không đau đâu nhé."
Phó Đại Quân nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, hoàn toàn bó tay.
Trong tình huống này, cháu trai tự nhiên lại đột nhiên k·h·ó·c rống lên, vừa thấy chính là nh·ậ·n t·h·i·ê·n đại ủy khuất.
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Phó Đại Quân hỏi.
Lúc này, Tráng Tráng chạy tới nói:
"Gia gia, Tể Tể không có đụng vào Vương Mộc Đầu, là chính Vương Mộc Đầu đứng không vững tự lăn xuống."
"Gia gia, ta cũng thấy." Nha Nha cũng lên tiếng.
Vương lão bà t·ử thấy sự tình đ·ả·o n·g·ư·ợ·c, các con của mình đều b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g, liền vội vã nói: "A hừ, người một nhà các ngươi đương nhiên bênh người nhà rồi. Con dâu ngươi tát tôn nhi của ta một cái t·á·t, còn đ·á·n·h ta, còn đ·á·n·h nhi t·ử của ta, chuyện này chưa xong đâu!"
Không đợi Phó Đại Quân trả lời, Tô Hòa đã lên tiếng trước.
"Báo nguy đi!" Tô Hòa nói.
"Hả?"
Mọi người trong thôn ngớ ra, có hai đứa trẻ con thôi, sao lại ầm ĩ đến báo nguy vậy?
Người cái thời đại này rất sợ ầm ĩ đến chỗ cảnh s·á·t, đặc biệt là thế hệ trước.
Thời kỳ cải cách mở cửa, rất nhiều người phạm tội đều bị k·é·o đến thôn bắn c·h·ế·t, không ít người đã từng chứng kiến cảnh tượng đó.
Mà bây giờ nghiêm trị, đ·á·n·h nhau ẩu đả kiểu này nói không chừng phải bị bắt đi ngồi tù.
Lúc này thôn trưởng cũng đến nghe được Tô Hòa muốn báo cảnh s·á·t, vội khuyên nhủ: "Tiểu nàng dâu nhà Phó gia à, hai đứa trẻ c·ã·i nhau ầm ĩ không phải rất bình thường sao? Sao lại muốn báo nguy chứ?"
Nếu có một thôn dân đ·á·n·h nhau ầm ĩ đến cục cảnh s·á·t, nói không chừng năm sau tranh cử thôn trưởng, hắn sẽ t·h·i rớt mất.
Cho nên việc báo cảnh s·á·t, thôn trưởng không đời nào đồng ý.
Hắn vừa nãy không có ở nhà, cùng Phó Đại Quân đến sau, cho nên không kịp ngăn cản trận đại chiến này, đúng là hắn thất trách.
Thân là một thôn trưởng, hòa giải mâu thuẫn giữa những người trong thôn là một trong những điều k·i·ệ·n quan trọng nhất.
"Cả nhà bọn họ quần ẩu một mình ta là phụ nữ, vậy còn chưa phạm tội sao? Không nên báo nguy sao?" Tô Hòa vặn hỏi.
Thôn trưởng trong lòng âm thầm kêu khổ: Người nhà Vương gia bị ngươi đ·á·n·h ngã trái ngã phải, còn ngươi thì tr·ê·n người một chút vết thương cũng không có, sao có thể gọi là quần ẩu ngươi được.
Nhưng chỉ dám oán thầm trong lòng mà thôi, tr·ê·n mặt vẫn ra vẻ hiền lành khuyên nhủ: "Chuyện này hai nhà đều có lỗi, đến cục cảnh s·á·t cũng chỉ có lưỡng bại câu thương, hay là thôi đi."
"Ta không sợ, ta chỉ là phòng vệ chính đáng thôi. Bọn họ một đám người đ·á·n·h ta, đã cố ý gây thương tích, đến lúc đó cảnh s·á·t sẽ không p·h·án định là trách nhiệm của ta." Tô Hòa lạnh lùng nói.
Hiện tại ai hiểu p·h·áp luật chứ? Nghe Tô Hòa nói chắc nịch như vậy Vương lão bà t·ử không khỏi hoảng hốt.
"Ta... Nhà ta có ý định gây thương tích gì chứ? Là do ngươi đ·á·n·h cháu trai ta trước mà." Nghĩ đến việc Tô Hòa ra tay trước, Vương lão bà t·ử lại có thêm dũng khí.
"Phải không? Bà x·á·c định là ta ra tay trước?" Tô Hòa nói xong, trực tiếp đem nửa bên mặt Tể Tể trong n·g·ự·c cho mọi người xem.
Vừa nãy Tể Tể vẫn luôn cúi đầu, sau lại được Tô Hòa ôm vào n·g·ự·c, Phó Đại Quân cũng không để ý đến Tể Tể, lúc này vừa thấy, trời ạ, nửa khuôn mặt đều s·ư·n·g lên rồi kìa.
"Trời ạ! Cái bàn tay này dùng sức cỡ nào vậy, đ·á·n·h đến mặt đứa trẻ s·ư·n·g lên luôn."
"Đúng thế, ta nghe nói đ·á·n·h vào mặt người, nghiêm trọng có thể gây điếc tai đó?"
"Hình như có cách nói đó, Lưu Ma t·ử nhà Lưu gia hồi nhỏ chẳng phải bị như vậy sao? Bị cha tát một cái, một bên tai liền không nghe được."
"Ra tay tàn nhẫn thật đấy, bọn trẻ con chơi với nhau, va chạm là khó tránh khỏi, sao lại còn đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ phiến tay con nít làm gì."
Nhà ai mà chẳng có con nhỏ? Chuyện này mà xảy ra với con mình thì ai mà chịu nổi.
Tô Hòa nhìn phản ứng của mọi người, sau đó cười như không cười nhìn chằm chằm cả nhà Vương lão bà t·ử, nói: "Lúc đầu, khi ta đến đây, bà nói bảo ta bồi thường tiền, ta không hề có ý kiến gì.
Nhưng bà ngàn vạn lần đừng đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ đ·á·n·h con ta. Bà nói dạy dỗ con ta, vậy ta cũng đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ giúp bà giáo dục con cháu nhà bà, huề cả làng chứ nhỉ?
Là bà xông vào đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ với ta trước, sau đó con trai con dâu bà cũng xông vào, muốn đ·á·n·h ta.
Nếu ta không có chút thân thủ nào, lúc này chắc đã bị các người đ·á·n·h thành cái dạng gì rồi.
Báo nguy đi, chuyện này chưa xong đâu!" Tô Hòa lạnh lùng nói.
Phó Quốc Khánh lúc này cũng nghe hiểu đại khái, đám người này dám thừa dịp mấy anh em hắn không có ở nhà, bắt nạt mẹ con Tô Hòa.
Em trai hắn mới lên thành phố chưa bao lâu, vợ con đã bị người trong thôn bắt nạt, làm sao mà nuốt trôi cục tức này? Thế là cũng tức giận nói: "Đúng! Báo nguy! Tôi tin tưởng cảnh s·á·t c·ô·ng bằng. Cố ý thừa lúc mấy người đàn ông chúng tôi không có ở nhà, bắt nạt vợ em trai tôi. Em trai tôi còn là bác sĩ đấy, mới từ biên giới trở về không lâu để phục vụ tương lai của tổ quốc, vợ con lại bị người k·h·i· ·d·ễ như vậy."
Thôn trưởng nghe người Phó gia cũng đồng ý báo nguy thì lập tức hết cách.
Đúng vậy, Phó Đình Hoa đâu chỉ là bác sĩ bình thường.
Hắn là quân y, người có vinh dự trên mình.
Người Vương gia vốn cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng nghe Phó Quốc Khánh nói thì càng ngày càng chột dạ, càng ngày càng hoảng hốt.
Đặc biệt là Vương lão bà t·ử, trong nhà bà nhiều đàn ông, bình thường trong thôn cũng kiêu ngạo quen, cháu trai bà cũng học theo, ở trong đám trẻ con luôn muốn làm Lão đại.
Lần này rốt cuộc đụng phải đá, gặp phải cọng rơm c·ứ·n·g.
Lúc này bà cũng hối h·ậ·n đến xanh cả ruột, nếu đến lúc thật sự báo nguy, các con của bà đều bị bắt vào tù thì bà một thân một mình ở thôn s·ố·n·g sao đây?
"Tô... Tô muội t·ử, tôi... Lão bà t·ử... Lão bà t·ử x·i·n· ·l·ỗ·i cô, chuyện này chúng ta giải quyết riêng, không... Đừng báo cảnh s·á·t?" Vương lão bà t·ử càng nghĩ càng hoảng hốt, thanh âm cũng p·h·át r·u·n.
Tô Hòa không trả lời bà ta, mà là nhìn Vương Mộc Đầu đang sợ đến ngây người, hỏi: "Cháu nói đi, có phải Tể Tể nhà ta đẩy cháu không?"
Vừa nãy Vương Mộc Đầu bị Tô Hòa đ·á·n·h một cái t·á·t, nhưng Tô Hòa đâu phải loại ác nhân gì, cái tát kia không mạnh, nhưng Vương Mộc Đầu vẫn sợ cô.
Huống hồ vừa nãy cảnh tượng ba ba mụ mụ, thúc thúc bá bá nhà mình bị Tô Hòa một mình đánh ngã vẫn còn rõ mồn một, cậu ta càng sợ Tô Hòa hơn.
"Cháu biết không? Ta có rất nhiều cách đối phó với trẻ con nói d·ố·i." Tô Hòa cười như không cười nói.
Nụ cười của cô th·e·o Vương Mộc Đầu lại tựa như Ác Ma, cậu ta sợ đến nỗi nước mắt sắp trào ra vội nói: "Là do cháu vấp phải dây leo tự ngã."
Lời này vừa nói ra, những thôn dân đứng xem náo nhiệt lập tức càng thêm xôn xao.
Mọi chuyện đến đây, quả thực là một màn đại đ·ả·o n·g·ư·ợ·c.
Vương lão bà t·ử nghe được là do cháu trai nói d·ố·i thì chỉ cảm thấy tối sầm mặt mày, t·h·iếu chút nữa ngất xỉu.
"Mẹ, mẹ." May mắn con dâu bà ta đứng sau lưng đỡ bà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận