Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 508: Nữu Nữu, ba ba mụ mụ của ngươi tình cảm thật tốt a (length: 6187)

Bởi vì sợ rán sớm quá sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc, người Phó gia quyết định đợi đến sáng hôm sau dậy thật sớm, rán thêm mẻ nữa rồi bỏ vào lồng ấp cho Tô Hòa.
Ngô Diễm Hoa nhìn những thứ Tô Hòa lấy ra, thấy thật kỳ diệu.
Cái này vậy mà lại có thể giữ ấm?
Dù thời gian giữ ấm không lâu, nhưng cũng đủ thần kỳ rồi.
Tô Hòa nói với họ rằng đây là lồng ấp do chính nàng nghiên cứu ra.
Vì bên trong có giấy bạc để tăng cường, nên nó có thể giữ ấm được một khoảng thời gian.
Việc Tô Hòa có được cái lồng ấp này, đương nhiên không phải do tự nàng nghiên cứu ra, mà là đổi từ trong không gian.
Đây là đồ nghiên cứu của đời sau, hiệu quả giữ ấm vô cùng tốt, đồ vừa làm xong cho vào, có thể giữ ấm được chừng năm tiếng.
Cho nên người Phó gia quyết định, từ ngày mai, sáng sớm sẽ dậy để rán.
Đến lúc đó sẽ rán ở bên nhà Phó gia, để Tô Hòa và những người bên nàng được nghỉ ngơi đầy đủ, bên họ đông người, làm sẽ nhanh hơn.
Cả nhà cũng không bàn đến chuyện chia tiền như thế nào, dù sao cũng chỉ là ý tưởng bột phát nhất thời, muốn rán bánh dầu đi bán, bán được bao nhiêu thì bán.
Đằng nào thì rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, cả nhà cùng đi thể nghiệm cảm giác đi chợ bán hàng xem sao.
Đặc biệt là Lam di, vừa mới t·r·ải qua chuyện kia, bận rộn một chút có thể chuyển sự chú ý đi mà.
Thế là cả nhà vui vẻ quyết định như vậy, bữa tối vẫn ăn ở nhà Tô Hòa.
Nhưng bên Phó gia, đồ mang đến thì không t·h·iếu một chút nào.
Phó gia cũng nuôi một đàn gà, vẫn luôn không nỡ ăn, định bụng để dành đến Tết mới thịt.
Vậy là tối nay có thể bắt một con gà ra g·i·ế·t rồi.
Trong phòng bếp, nam nam nữ nữ phân c·ô·ng hợp tác, đến cả Tô Hòa và Phó Đình Hoa cũng không chen tay vào được.
Hai người bị Ngô Diễm Hoa đ·u·ổ·i ra ngoài trông h·ộ hài t·ử.
Tô Hòa và Phó Đình Hoa nhìn nhau, đều thấy sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
Dạo gần đây cả hai đều bận, hết chuyện này đến chuyện khác, hai người nhân tiện đi dạo vừa trò chuyện phiếm.
"Ngươi thấy cái gã họ Phương kia thế nào?" Tô Hòa nhìn lũ trẻ đang chạy tới chạy lui phía trước, hỏi.
"Không cần lo lắng cho hắn, hôm đó ta đi xem, khả năng c·h·ế·t n·ã·o rất cao." Phó Đình Hoa thản nhiên nói.
Tô Hòa thấy hắn bình tĩnh như vậy, chợt hiểu vì sao người ta nói đừng có dại mà đụng vào bác sĩ, không thì có c·h·ế·t cũng không biết vì sao.
"Phương gia có thể sẽ tìm đến đây không?" Tô Hòa có chút lo lắng, nàng thì có năng lực tự vệ, nhưng người Phó gia và hai ông bà Tô gia đều là dân thường.
Nếu Phương gia thật sự tìm người đến g·i·ế·t người Phó gia, Tô Hòa cảm thấy bọn chúng có thể làm đến mức thần không biết quỷ không hay.
Thời đại càng xưa, khi p·h·áp luật và quốc gia còn chưa vững mạnh, t·h·ả·m án diệt môn càng dễ xảy ra.
Phó Đình Hoa nghĩ rồi mới nói: "Đến khi Phương gia nh·ậ·n được tin, chắc cũng phải sang năm. Hơn nữa... Cố Triều Hi họ Cố đã dặn người bên cạnh không được nói thật, Phương gia chắc sẽ không biết chuyện ở đây đâu. Trừ phi..."
"Trừ phi bên cạnh hắn có gián điệp, cố ý đến mách chuyện này với Phương gia?" Tô Hòa nói tiếp.
"Ừ." Phó Đình Hoa gật nhẹ đầu.
"Không biết cái, " Tô Hòa định nói cha ruột, nhưng thấy sắc mặt Phó Đình Hoa không tốt nên thôi.
"Không biết cái gã họ Cố này t·h·ủ ·đ·o·ạ·n thế nào, sao ta thấy hắn cứ như bị người Phương gia dắt mũi vậy? Còn cả Phương Cầm kia nữa, áp chế mẹ nhiều năm như vậy, tuyệt đối không phải dạng vừa." Tô Hòa lo lắng nói.
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, cứ yên tâm, ta sẽ không để các ngươi gặp chuyện đâu."
Phó Đình Hoa đưa tay nắm lấy tay Tô Hòa, ánh mắt kiên định.
Tô Hòa cười nhìn Phó Đình Hoa, nắm lại tay hắn, nói: "Ừ, chúng ta là người một nhà, phải luôn bên nhau, bình an vô sự mới được."
Về phần giàu sang phú quý, Tô Hòa thấy với bản lĩnh của nàng, lo cho người nhà ăn mặc đầy đủ thì dễ như ăn cháo.
Cho nên, bình an vô sự mới là quan trọng nhất.
Nha Nha trong ruộng, liếc mắt nhìn về phía Tô Hòa và Phó Đình Hoa, thấy hai người ngồi gần nói chuyện, còn nắm tay nhau, không khỏi thầm ngưỡng mộ.
Tiểu thúc tiểu thẩm, ai cũng đẹp quá.
Lúc này nó chưa đi học, không biết cái từ "cảnh đẹp ý vui", không thì chắc chắn đã khen họ rồi.
"Nha Nha, ba ba mụ mụ của con tình cảm tốt thật." Nha Nha không kìm được nói với Nữu Nữu bên cạnh.
Nữu Nữu nghe vậy, ngẩng đầu nhìn thoáng qua ba mẹ không xa, rất tán thành gật đầu đáp: "Đúng vậy, ba ba mụ mụ con tình cảm tốt lắm."
Chỉ cần có mụ mụ ở đó, ánh mắt của ba ba chỉ dán vào mụ mụ thôi.
"Thật ngưỡng mộ, ba ba mụ mụ con không có được như tiểu thúc tiểu thẩm, tốt như vậy." Nha Nha bĩu môi nói.
Nữu Nữu lại lắc đầu, không mấy tán thành cách nói của Nha Nha tỷ tỷ.
"Nha Nha tỷ tỷ, chị nói sai rồi; ba ba mụ mụ của chị chỉ là biểu đạt khác với ba ba mụ mụ của em thôi, chứ không có nghĩa là tình cảm của họ không tốt đâu." Nữu Nữu nghiêm túc giải t·h·í·c·h với Nha Nha.
Nha Nha bị lời của em gái làm cho kinh ngạc, nó không ngờ Nữu Nữu còn nhỏ hơn nó, mà lại hiểu biết nhiều như vậy.
Tể Tể ở cạnh nghe hai cô bé nói chuyện, suýt nữa bật cười.
Ừ, nha đầu hiểu chuyện thật đấy.
Nghĩ vậy, Tể Tể không nhịn được đưa tay s·ờ đầu Nữu Nữu.
Có ba mẹ bên cạnh thì khác hẳn.
Kiếp trước Nữu Nữu, cực kỳ t·h·iếu thốn tình cảm.
Gặp được người t·h·í·c·h, chỉ biết một mực t·r·ả giá và lấy lòng, mặc kệ đối phương có t·h·í·c·h mình hay không, có cần hay không.
Cho nên, một gia đình đầy đủ, đối với con cái mà nói thật sự rất quan trọng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận