Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 116: Tạc khoai tây chiên (length: 7669)

"Tiểu thẩm, tiểu thẩm."
Khi Tô Hòa đang thái khoai tây thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gọi.
Bọn trẻ con tới rồi.
"Đây, tiểu thẩm ở trong bếp này." Tô Hòa đáp vọng ra ngoài.
Đại Nha dẫn theo đám em trai em gái, chạy ào vào bếp nhà Tô Hòa, vừa vào đã thấy cô tiểu thẩm xinh đẹp lại tốt bụng của chúng, đang bắt đầu chiên khoai tây cho bọn chúng ăn.
"Tiểu thẩm, đây là bà nội bảo con mang tới ạ."
Đại Nha vừa thở hổn hển vừa nói, rồi đưa cho Tô Hòa một túi nilon.
Tô Hòa nghe vậy, vội vàng lau tay vào tạp dề, rồi nhận lấy đồ từ Đại Nha.
Mở ra xem, bên trong đựng khoai lang và khoai tây.
"Đại Nha này, bà nội con đưa cái này cho ta làm gì?" Tô Hòa hỏi.
"Bà nội nói, mang cho thím chiên cái món khoai tây chiên gì đó đó." Đại Nha rất ngoan ngoãn đáp.
Nói xong, nàng nhìn quanh phòng bếp một lượt rồi nói: "Tiểu thẩm, con lấy khoai lang với khoai tây này gọt vỏ giúp thím nhé."
"Ôi chao, Đại Nha nhà ta ngoan quá, được thôi; vậy nhờ con đó."
Trước kia vì phải đi học, Đại Nha không hay đến nhà Tô Hòa, nên hai người cũng không thân thiết lắm.
Giờ Tô Hòa càng nhìn càng t·h·í·c·h con bé Đại Nha này, sao mà nó hiểu chuyện thế không biết.
"Mẹ ơi, con cũng giúp mẹ gọt vỏ được ạ." Tể Tể xông lên nói.
"Có con nữa."
"Có con nữa."
"Con cũng muốn, con cũng muốn."
Mấy đứa nhỏ không biết là muốn làm gì, thấy anh chị nói muốn là chúng cũng nói theo.
Tô Hòa: ...
Đám nhóc tỳ này, cô có dám cho chúng cầm dao không chứ? Lỡ c·ắ·t vào tay thì làm sao.
Tô Hòa vội vàng nghĩ kế, rồi nói với đám nhóc: "Thế này nhé, ta có việc khác giao cho các con, các con làm được không?"
Cả đám trẻ con đều hớn hở, đồng thanh nói: "Được ạ!"
"Được thôi; đi lấy chậu, bỏ khoai lang với khoai tây đã gọt vỏ của chị Đại Nha vào chậu, rồi mang ra sau hè rửa sạch. Sau đó mang vào đây cho ta thái. Các con làm được không?"
"Tiểu thẩm, con nhất định làm được!" Tráng Tráng hào hứng nói.
"Tô a di, con cũng làm được ạ." Quý Lương x·u·y·ê·n cũng tham gia vào.
"Mẹ ơi, mẹ ơi." Nữu Nữu bên cạnh làm nũng, bây giờ mẹ quá được yêu thích ai cũng t·h·í·c·h mẹ mình, nên muốn thu hút sự chú ý của mẹ.
Tô Hòa ôm Nữu Nữu vào l·ò·n·g, rồi dịu dàng nói với con bé: "Nữu Nữu có làm nhiệm vụ với các anh chị được không?"
"Nữu Nữu làm được ạ."
Tô Hòa cười xoa đầu con gái, rồi đặt bé xuống đất, để chúng tự phân công nhau.
Còn cô thì bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, gọt vỏ rồi thái khoai tây và khoai lang.
Khoai tây dùng để làm khoai tây chiên, khoai lang dùng làm khoai lang lắc bột mai.
Thật là không lãng phí thứ gì.
Tô Hòa mặc kệ đám nhóc, để chúng p·h·át huy khả năng đ·ộ·c lập, tự chủ và hợp tác.
Mà phải nói, chúng làm đâu ra đấy.
Nhìn kỹ, người phân công và chỉ huy là Quý Lương x·u·y·ê·n.
Nha Nha và Nữu Nữu ngồi xổm bên vòi nước trong sân, phụ trách rửa.
Tể Tể và Tráng Tráng thì chạy đi lấy khoai lang đã gọt vỏ.
Mấy đứa trẻ khác thì bỏ đồ vào chậu, rồi mang vào cho Tô Hòa thái thành miếng.
Sau khi thái xong, Tô Hòa lại bảo đám nhóc mang khoai lang và khoai tây đã thái đi rửa lại một lần nữa, nếu không khi chiên sẽ bị mềm oặt.
Còn cô thì bắt đầu nổi lửa, đặt nồi, đổ dầu.
Khi dầu sôi, Tô Hòa cho khoai tây chiên đã rửa sạch vào trộn với bột mì đã pha sẵn, đợi dầu nóng già thì trút khoai tây chiên vào chảo chiên.
"Oa ~" đám trẻ con ngửi thấy mùi thơm của dầu chiên, nhao nhao xúm lại quanh Tô Hòa.
"Tránh xa bếp ra, coi chừng dầu bắn vào người." Tô Hòa nhắc nhở.
Nhưng lũ trẻ chẳng sợ gì cả, còn hào hứng hỏi Tô Hòa: "Tiểu thẩm, khi nào thì được ăn ạ?"
"Chiên nhiều một chút rồi ăn, không phải vội." Cô vừa mới bắt đầu chiên thôi mà, Tô Hòa bật cười.
Sau khi chiên được một bát lớn khoai tây chiên, Tô Hòa bưng ra đặt lên bàn ăn, rồi lấy tương cà đã chuẩn bị sẵn ra.
Khoai lang lắc bột mai thì cô để riêng một bát, rắc bột mai lên trên.
Tô Hòa nếm thử mỗi loại một miếng, không ngờ lần đầu làm mà lại thành c·ô·ng như vậy, cô muốn tự khen mình một tràng pháo tay.
Lũ trẻ xúm xít quanh bàn ăn, thấy Tô Hòa nếm thử thì không kìm được nuốt nước miếng ừng ực.
Đến khi Tô Hòa nói "Ăn được rồi" thì cả bọn tranh nhau lấy khoai tây chiên ăn ngấu nghiến.
Đứa nào đứa nấy đều chọn khoai lang lắc bột mai, vì miếng khoai lang to hơn.
"Oa ~ khoai lang chiên ngon quá đi!"
"Con t·h·í·c·h ăn lắm, mẹ lần sau lại làm cho con nhé." Tiểu nha đầu Nữu Nữu vừa mới ăn đã nghĩ đến lần sau rồi.
"Được, nửa tháng nữa làm một lần nhé, cái này không được ăn nhiều, nóng lắm."
Đồ chiên rán, Tô Hòa vẫn không khuyến khích trẻ con ăn nhiều.
Khoai lang lắc bột mai nhanh chóng bị lũ trẻ càn quét sạch bách, cả bọn lại nhao nhao đưa tay với sang khoai tây chiên.
"Mẹ ơi, sao cái này không có vị gì ạ?" Tể Tể ăn một miếng xong, không nhịn được hỏi.
"Chấm tương cà vào, giống như mẹ vừa nãy đó." Lúc nãy Tô Hòa ăn thử có chấm tương cà.
Thế là cả bọn chấm tương cà rồi lại bắt đầu m·ê mẩn hương vị chua chua ngọt ngọt của tương cà.
Ngon ơi là ngon.
Tô Hòa chiên thêm một ít khoai tây chiên nữa, bảo Đại Nha mang về cho Ngô Diễm Hoa.
Buổi trưa, cô giữ các bạn nhỏ ở lại ăn cơm rồi hỏi chúng muốn ăn gì, chúng bảo muốn ăn sủi cảo.
Lần trước ăn sủi cảo ở nhà Tô Hòa vui lắm.
Chủ yếu là cái không khí mọi người cùng nhau làm sủi cảo hôm đó, khiến lũ trẻ cảm nhận được niềm vui.
Đại Nha muốn về nhà giúp Ngô Diễm Hoa nấu cơm trưa, Tô Hòa thấy nó hiểu chuyện như vậy thì không khỏi xót xa.
"Vậy con về đi, ngày mai thím mang kẹo mạch nha đi bán, sẽ cho con ăn nhiều một chút." Tô Hòa xoa đầu Đại Nha, cười nói.
"Dạ, tiểu thẩm, thím tốt quá." Đại Nha nhìn Tô Hòa, có vẻ hơi ngây ngô.
"Con cũng rất ngoan, hiểu chuyện nữa, tiểu thẩm tự hào về con." Tô Hòa dặn dò Đại Nha vài câu rồi để cô bé về nhà họ Phó.
Còn cô thì bắt đầu chuẩn bị bột nhào, để lũ trẻ tự làm sủi cảo.
Tuổi thơ chỉ có một lần, Tô Hòa hy vọng, qua sự cố gắng của mình, có thể để những đứa trẻ này có một tuổi thơ khó quên.
Đặc biệt là hai đứa con của cô, có thể hạnh phúc vui vẻ, quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Cho nên Tô Hòa không ngại phiền phức chút nào, cô là người như vậy, làm việc gì cũng thuận theo ý mình.
Sau lần làm sủi cảo trước, lần này lũ trẻ gói tốt hơn nhiều.
Tuy rằng hình dáng vẫn có hơi t·h·i·ê·n kì bách quái, nhưng ít nhất chúng đều nhớ cho nhân vào bánh.
Nghĩ đến chuyện Phó Đình Hoa cố nặn ra nụ cười, ăn con thỏ do Nữu Nữu nặn, Tô Hòa lại thấy buồn cười...
Bạn cần đăng nhập để bình luận