Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 74: Chỉ cần nàng không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác (length: 7608)

Một đám trẻ con tò mò nhìn xe con, nhưng không một ai dám động tay động chân vào xe, rất ngoan ngoãn.
Tô Hòa thấy bọn chúng vẫn đứng tại chỗ quan sát xe con, sợ đến lúc bọn chúng nghịch ngợm sờ soạng vẽ bậy lên xe của Hạ Thừa An, nên liền đuổi bọn chúng vào bếp.
Hạ Thừa An vừa mới nhìn thấy nhà cũ nát không chịu nổi của Phó Đình Hoa, phòng đất còn không được vá, liền đã rất kinh ngạc.
Đường đường Phó đại bác sĩ, ở trong quân đội được người tôn kính yêu mến như vậy, nhà ở vậy mà rách nát như vậy sao?
Chỉ cần Phó Đình Hoa muốn, có rất nhiều người giúp đỡ hắn xây lại nhà cửa.
Vào nhà nhìn, tuy rằng cũng tồi tàn, nhưng lại được quét tước chỉnh tề, điều này khiến Đại t·h·iếu gia Hạ Thừa An cảm thấy trong lòng bớt khó chịu đi vài phần.
Vào bếp, chỉ thấy trên bàn bày bột mì cùng một đống lớn sủi cảo bị nặn thành hình thù kỳ quái... Ặc... Sủi cảo sao?
Chỉ có sủi cảo ở một bên được gói rất đẹp mắt, còn lại Hạ Thừa An không dám nhìn thẳng, vừa thấy đã biết là do lũ trẻ nghịch ngợm gói.
Nhưng tẩu t·ử của hắn lại tùy ý cho bọn trẻ qu·ậ·y p·h·á như vậy sao?
"Ba ba, ba xem này là con thỏ nhỏ con nặn đấy." Nữu Nữu lập tức khoe khoang, chỉ vào con thỏ trên bàn nói với Phó Đình Hoa.
Tô Hòa thấy vậy, vội vàng nói: "Nữu Nữu, có phải con cố ý nặn cho ba ba ăn không?"
Nữu Nữu muốn nói là cho mụ mụ, nhưng nghĩ nghĩ cho ai ăn mà chẳng được, nên liền gật đầu phụ họa.
Phó Đình Hoa trở về cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất giúp nàng giải quyết mấy con thỏ nhỏ do con quỷ gây sự Nữu Nữu nặn ra.
"Ừ, cảm ơn Nữu Nữu."
Phó Đình Hoa hiện giờ còn hoàn toàn không biết, con thỏ không nhân bánh do con gái mình nặn khó ăn đến mức nào, còn cảm thấy vui mừng khôn xiết.
"Các ngươi muốn ăn sủi cảo hấp hay luộc?" Tô Hòa vừa nhóm lửa vừa nói.
"Tôi ăn hấp nhé?" Hạ Thừa An t·r·ả lời.
Tô Hòa nhìn về phía Phó Đình Hoa, sau khi nhận được ánh mắt của nàng, Phó Đình Hoa rất không tự nhiên, chậm rãi nói một câu: "Sao cũng được."
Nghe được câu t·r·ả lời, Tô Hòa cũng không rối rắm, trực tiếp cho hết sủi cảo vào nồi hấp.
Nhìn động tác nhanh nhẹn của nàng, không giống như người không biết làm việc nhà a, Hạ Thừa An thầm nghĩ.
Chắc là do những nữ nhân t·h·í·c·h Phó đại bác sĩ kia tung ra đồn đãi không đúng sự thật.
Giờ khắc này, Hạ Thừa An có chút đồng tình với Tô Hòa.
Chồng của nàng có diện mạo thế này, quá thu hút người khác nên mới bị đồn thành thế này thôi.
Phó Đình Hoa cũng tham gia vào hàng ngũ gói sủi cảo, đừng nói, chắc hẳn khi còn nhỏ hắn đã từng giúp gia đình gói sủi cảo, gói rất đẹp mắt.
Còn Hạ Thừa An thì ngồi một bên xem, hắn biết bản thân mình làm được bao nhiêu, vẫn là không nên tiến lên đ·ả·o lộn.
"Tẩu t·ử, sao cô không th·e·o Đình Hoa vào thành phố?" Nhân lúc rảnh rỗi, Hạ Thừa An lắm lời bắt đầu tìm người tán gẫu.
"Là do hai đứa con nhà ta muốn ở lại n·ô·ng thôn, bọn nó hiện tại còn chưa đi học, nên tôi cứ d·ự·a th·e·o ý nguyện của bọn nó." Tô Hòa cười t·r·ả lời.
Nàng tuyệt đối không thừa nh·ậ·n là vì mình không muốn ở cùng với Phó Đình Hoa, nên mới không vào thành phố.
Ở n·ô·ng thôn tự tại hơn nhiều, chỉ có ba mẹ con họ, Tô Hòa còn không sợ bị lộ tẩy.
"Vậy à, cô không biết đâu, thằng bạn tốt của tôi cứ hễ mà hết ca làm là lại sốt ruột muốn tôi đưa nó về n·ô·ng thôn thăm mọi người đây này." Hạ Thừa An trêu chọc nói.
Tô Hòa còn chưa kịp đáp lời, Phó Đình Hoa đã lên tiếng trước.
"Hôm nay cậu nói hơi nhiều rồi đấy."
"Ối chà, còn x·ấ·u hổ à nha? Ha ha ha... Tôi không nói nữa, để hai người tự nói chuyện với nhau." Lần đầu tiên được thấy Phó đại bác sĩ lép vế trước mặt mình, Hạ Thừa An đương nhiên là mừng rỡ khôn nguôi.
Xem ra lời đồn Phó đại bác sĩ không hề có tình cảm với thê t·ử của mình, cũng không hoàn toàn đúng nhỉ.
Tô Hòa lại chẳng hề nghĩ ngợi lung tung gì vì cuộc đối thoại của hai người, Phó Đình Hoa trở về là vì hai đứa con, đương nhiên không thể nào là vì nàng được.
Về điểm này, Tô Hòa vẫn rất tự biết mình.
Mẻ sủi cảo hấp đầu tiên rất nhanh đã ra lò một nồi hấp được hai lồng, Tô Hòa tính trước cho Phó Đình Hoa và Hạ Thừa An ăn trước.
Đem một cái bàn đã sớm được đổi ra từ không gian ra, sau đó đặt sủi cảo hấp lên.
Rồi đem đ·ĩa nước chấm đã chuẩn bị sẵn lấy ra, nói: "Nước chấm ở đây có cay có không cay, mọi người tự xem muốn chấm loại nào rồi ăn nhé."
"Các cháu đừng nóng vội nhé, mẻ sủi cảo hấp sau sẽ đến lượt các cháu ngay." Tô Hòa lại ôn nhu nói với đám trẻ.
Bây giờ mới hơn năm giờ, bọn trẻ còn chưa đói lắm, phần lớn đều chỉ là làm theo cho vui thôi.
Vì thế đều ngoan ngoãn t·r·ả lời: "Vâng ạ ~"
Thấy Tô Hòa dạy dỗ được một đám trẻ nhỏ tuổi nghịch ngợm phá phách thành ra ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Hạ Thừa An và Phó Đình Hoa đều có chút kinh ngạc.
Đặc biệt là Hạ Thừa An, nhà hắn có hai đứa cháu trai, cũng tầm năm sáu tuổi, suốt ngày nghịch ngợm, không đ·á·n·h ba ngày là trèo lên mái nhà dỡ ngói, phá phách vô cùng.
Nhìn thấy người nhà cả ngày tức giận vì lũ trẻ, Hạ Thừa An nhất thời chẳng còn muốn kết hôn nữa.
Chậc chậc chậc, lại xem đám trẻ nhà Tô Hòa kìa, thật là người so với người làm người ta tức c·h·ế·t.
Hạ Thừa An bị Phó Đình Hoa bắt đến làm lao công bất đắc dĩ còn muốn về, nên chẳng khách khí ngồi xuống bắt đầu ăn ngay.
Còn Phó Đình Hoa bận cả ngày, bữa trưa cũng chỉ qua loa cho xong, đã sớm đói bụng, vì thế cũng đến bên bàn ăn ăn.
Vốn cả hai người đều chỉ định đến lấp đầy bụng thôi, chứ đối với sủi cảo không có hứng t·h·ú lắm.
Nhưng khi sủi cảo vào miệng, cả hai đều kinh ngạc, vậy mà ngon ngoài sức tưởng tượng.
"Tẩu t·ử, sủi cảo và nước chấm của cô làm ngon thật đấy." Hạ Thừa An khi đối diện với đồ ăn ngon thì không hề keo kiệt lời khen ngợi.
Nói xong câu đó, tốc độ ăn sủi cảo của hắn cũng không khỏi nhanh hơn.
Còn Phó Đình Hoa thì biết tay nghề của Tô Hòa ngày càng ngon hơn, nhưng không biết sủi cảo của nàng cũng ngon đến vậy, giống như không giống với sủi cảo trong ấn tượng của bản thân.
Cái cảm giác trơn mềm mà tinh tế này, phối hợp với tương, một lồng sủi cảo rất nhanh đã hết sạch.
Hai người đàn ông nhìn nhau đầy x·ấ·u hổ, phải làm sao bây giờ? Còn muốn ăn thêm một lồng nữa.
Hạ Thừa An nháy mắt với Phó Đình Hoa, vì hiểu rõ bạn thân, Phó Đình Hoa đương nhiên biết ý của hắn.
Vì thế hắn bèn nói với Tô Hòa: "Tô Hòa, hấp thêm hai lồng nữa đi, sủi cảo ngon lắm."
Tô Hòa vừa nghe là biết hai người chưa no, nàng cũng có chút x·ấ·u hổ, là do nàng quên mất khẩu vị của đàn ông không giống mình.
"Được rồi, lồng này sắp xong rồi."
Tô Hòa nói xong, đang định đứng dậy thì bị Phó Đình Hoa gọi lại.
"Cô cứ bận việc của cô đi, để tôi làm cho." Phó Đình Hoa nói.
Hắn đứng dậy đi vén nồi, sau đó đem hai lồng sủi cảo hấp ra đặt lên bàn, đi rửa tay.
Rồi lại đến bên cạnh Tô Hòa, cúi xuống bỏ chỗ sủi cảo nàng đã gói xong vào trong nồi hấp.
Tô Hòa không ngờ Phó Đình Hoa lại đột nhiên đến gần mình như vậy, hơi thở dễ chịu của người đàn ông phả vào mặt, khiến Tô Hòa nhất thời m·ấ·t tự nhiên.
Nhưng nàng không thể tránh khỏi tiếp xúc với Phó Đình Hoa, còn có nhiều người đang nhìn như vậy nữa.
Chỉ cần nàng không x·ấ·u hổ, người x·ấ·u hổ chính là người khác...
Bạn cần đăng nhập để bình luận