Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 356: Đến từ thân ca ghen tuông (length: 7206)

Gần đây Nữu Nữu p·h·át hiện, ca ca và Uyển Nhi tỷ tỷ luôn t·h·í·c·h ở cùng nhau, xem mấy cuốn sách mà nàng xem không hiểu.
Vốn dĩ nàng đang chơi một mình nhưng p·h·át hiện ca ca tỷ tỷ đều không để ý đến nàng, gọi bọn họ cùng nàng chơi thì Uyển Nhi tỷ tỷ lại nói mình đang bận học, không rảnh chơi, Nữu Nữu không khỏi có chút thất lạc.
"Ca ca, khi nào thì ta có thể đọc sách?" Hôm nay, Nữu Nữu nhìn Tể Tể cầm một quyển sách đang đọc, không nhịn được hỏi.
Dạo gần đây ca ca cả ngày đều đọc sách, chẳng thèm chơi với nàng.
"Ngươi muốn đọc sách?" Tể Tể đặt cuốn sách trên tay xuống, nhìn Nữu Nữu hỏi.
"Vậy các ngươi đều không ai chơi với ta." Nữu Nữu bĩu môi, tủi thân nói.
Tể Tể: ...
Hắn bất đắc dĩ thở dài, rồi s·ờ s·ờ đầu muội muội, nh·ậ·n m·ệ·n·h nói: "Vậy ngươi muốn chơi gì? Ca ca chơi với ngươi."
Nữu Nữu có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm Tể Tể, nàng cảm thấy ca ca gần đây rất kỳ lạ, thường xuyên như biến thành người khác vậy.
Nhưng nàng rất t·h·í·c·h sự thay đổi này của ca ca, cảm thấy ca ca bây giờ càng tri kỷ hơn.
"Ca ca, ta muốn mặc quần áo cho con b·úp bê của ta, ngươi chơi với ta nha?" Nữu Nữu mở to hai mắt hỏi.
Tể Tể: ...
Thật muốn cự tuyệt, mấy trò chơi của con gái này đều quỷ quái gì đâu.
"Được rồi, ca ca chơi với ngươi." Tể Tể bất đắc dĩ đáp ứng, trong lòng rất có ý nghĩ c·ắ·n răng nghiến lợi.
Nữu Nữu không ngờ, ca ca đến cả yêu cầu này cũng đồng ý với nàng.
"Ca ca, ngươi thật tốt nha." Nàng đột nhiên vươn tay, ôm lấy Tể Tể.
"Ừm, đi thôi, chơi với ngươi."
Tể Tể đưa tay lôi k·é·o tay Nữu Nữu, đi lấy b·úp bê vải của nàng.
Lúc Tô Hòa trở về, liền thấy Tể Tể vậy mà th·e·o Nữu Nữu, đang đ·ả·o lộn chơi mấy trò con gái.
Tô Hòa: ?
Trước kia Tể Tể rất gh·é·t bỏ mấy món đồ chơi này vì quá nhàm chán, không chịu chơi cùng Nữu Nữu mà.
"Mụ mụ, hôm nay ca ca chơi với con." Nữu Nữu hưng phấn cầm một con b·úp bê vải chạy đến trước mặt Tô Hòa khoe.
Tô Hòa rất đồng tình liếc nhìn Tể Tể, đúng là một người ca ca tốt.
Đúng lúc này, có người ở bên ngoài kêu lên: "Có ai ở nhà không?"
Tô Hòa vừa mới về, cửa còn đang mở nên tiếng nói trực tiếp truyền vào trong sân.
Giọng nói này, quen quá.
Tô Hòa vội c·h·óng đáp lời, rồi đi ra ngoài xem, lại thấy một người không ngờ đến.
Chu nữ sĩ, Quý Lương x·u·y·ê·n, cùng hai người nàng không quen một nam một nữ đang đứng ở cổng lớn, ngoài cửa còn đỗ một chiếc xe nhỏ mà nàng chưa từng thấy.
"Ta còn đang nghĩ sao giọng nói này quen thế, hóa ra là các ngươi tới." Tô Hòa mừng rỡ nói, rồi hướng vào trong phòng hô: "Tể Tể Nữu Nữu, mau ra xem ai tới này."
Chu nữ sĩ nhìn Tô Hòa, cũng cong cong mắt cười.
"Quấy rầy các ngươi, x·u·y·ê·n Nhi cứ nhớ mãi chuyện muốn đến thành phố tìm các ngươi chơi, giờ mới rảnh dẫn nó tới." Chu nữ sĩ nhìn Tô Hòa, vẻ mặt rõ ràng rất vui vẻ.
"Đúng đó, bọn ta cũng mong các ngươi tới chơi lắm."
Đang nói chuyện thì Nữu Nữu dẫn đầu xông ra.
Vừa thấy Quý Lương x·u·y·ê·n, Nữu Nữu không khỏi hưng phấn kêu lên.
"x·u·y·ê·n ca ca!" Nói rồi, nàng chạy tới trước mặt Quý Lương x·u·y·ê·n, ôm lấy hắn.
Tô Hòa: ...
Đứa trẻ này, không đứng đắn chút nào.
Dù vẫn còn là trẻ con, nhưng nghĩ đến chuyện Nữu Nữu trong truyện yêu Quý Lương x·u·y·ê·n vô cùng, Tô Hòa vẫn không nhịn được mà nghĩ có chút không trong sáng.
Nàng vội vàng tiến lên kéo Nữu Nữu đang ôm Quý Lương x·u·y·ê·n ra, hơi x·ấ·u hổ nói: "Con làm gì thế, làm Lương x·u·y·ê·n giật mình đó."
Nói xong, nàng quay sang Chu nữ sĩ cười cười x·ấ·u hổ.
"Không sao đâu, trẻ con mà, xem ra Nữu Nữu cũng nhớ x·u·y·ê·n Nhi nhà ta lắm nhỉ?" Chu nữ sĩ cúi người, nhìn Nữu Nữu cười hỏi.
"Dạ, x·u·y·ê·n ca ca cuối cùng cũng tới tìm con với ca ca chơi." Nữu Nữu hưng phấn nói.
Còn Quý Lương x·u·y·ê·n thì từ đầu đến cuối không nói gì.
Tô Hòa thấy, nhóc con này, lần gặp này hình như có tâm sự gì, không được vui cho lắm.
Nhưng từ khi Nữu Nữu đi ra, không khí t·ử khí trầm trầm của hắn nháy mắt biến mất, lập tức t·ử mà s·ố·n·g lại.
"Tô a di, con cũng nhớ Nữu Nữu muội muội lắm ạ." Quý Lương x·u·y·ê·n ngẩng đầu, chăm chú nhìn Tô Hòa, rồi nói.
Lúc này, Tể Tể và Trần Uyển Nhi cũng lục tục đi ra.
"Quý Lương x·u·y·ê·n, anh đến rồi à?" Tể Tể đi ra, nhìn Quý Lương x·u·y·ê·n, cười chào hỏi.
"Tể Tể, lâu rồi không gặp."
Hai đứa trẻ gặp nhau, sao Tô Hòa cảm thấy không khí có gì đó lạ lạ.
Đều là trẻ con, còn có thể làm sao, chắc là nàng nghĩ nhiều quá thôi.
"Đi đi đi, vào nhà nói chuyện rồi lát nữa ăn cơm." Tô Hòa mời mọi người vào nhà.
Vừa vặn cơm trưa còn chưa nấu.
"Chúng tôi không vào đâu Tô tiểu thư, tôi chào cô; tôi là đại cữu cữu của Lương x·u·y·ê·n, chỉ đưa mẹ tôi và Lương x·u·y·ê·n đến thôi, tôi tên Chu Vận Đến, đây là vợ tôi Lưu Hi." Người đàn ông vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.
Lúc này Tô Hòa mới nhớ ra, bà ngoại Quý Lương x·u·y·ê·n từng nói, con trai cả của bà đang làm việc trong thành phố, nghe nói cũng làm quan.
"Chào anh chào chị, vào ngồi một chút đi?" Tô Hòa nhiệt tình hỏi.
"Không được, lát nữa hai chúng tôi phải bận c·ô·ng tác, chỉ đưa mẹ tôi đến thôi, làm phiền cô rồi." Chu Vận Đến cười nói.
"Không phiền phức đâu." Tô Hòa vội vàng nói.
Mấy người lại hàn huyên vài câu, Chu Vận Đến nói buổi tối sẽ quay lại đón Quý Lương x·u·y·ê·n và Chu nữ sĩ về, rồi lái xe cùng vợ rời đi.
"Bọn họ c·ô·ng việc bận rộn, tôi chọn thời gian không đúng, lại không phải cuối tuần." Chu nữ sĩ nhìn Tô Hòa, có chút ngại ngùng.
"Không sao không sao, Đình Hoa cũng đi làm rồi, mình tự tụ tập là được."
Mấy người nói rồi vào nhà.
Quý Lương x·u·y·ê·n vừa đến, liền th·e·o cái m·ô·n·g Nữu Nữu chạy theo sau, đến cả Tể Tể hắn cũng không thèm để ý.
Tể Tể đứng một bên lạnh lùng nhìn hai người đã lâu không gặp, giờ đang hưng phấn không thôi, nội tâm khó chịu hừ một tiếng.
"Biểu đệ, sao bạn tốt của đệ đến mà trông đệ có vẻ không vui vậy?" Trần Uyển Nhi đi đến bên cạnh Tể Tể, cẩn t·h·ậ·n hỏi.
Mấy ngày nay Tể Tể đều dạy nàng biết chữ, càng tiếp xúc Trần Uyển Nhi càng cảm thấy biểu đệ mình không đơn giản.
Hắn thật sự không giống một đứa trẻ hơn bốn tuổi, thông minh quá mức.
"Ta không có không vui."
Tể Tể t·r·ả lời xong, liền chen lên trước tách Quý Lương x·u·y·ê·n đang th·i·ế·p rất gần Nữu Nữu ra, đứng giữa Quý Lương x·u·y·ê·n và Nữu Nữu.
Giống như là muội muội mình t·h·í·c·h ca ca khác, nên ca ca ruột như hắn ghen tị vậy.
Trần Uyển Nhi: ...
Được rồi, vẫn là hành vi trẻ con, nàng xin lỗi vì trước đó đã nghĩ Tể Tể như người lớn.
"Ca ca, xem x·u·y·ê·n ca ca mang quà cho em này."
Nữu Nữu chạy tới trước mặt Tể Tể, đưa quà mà Quý Lương x·u·y·ê·n mang cho mình cho Tể Tể xem...
Bạn cần đăng nhập để bình luận