Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 146: Cái này sầu riêng, như thế nào thúi như vậy a (length: 7529)

Đại chiến sau khi kết thúc, liền nên thanh lý chiến trường.
Quần chúng vây xem thấy không còn náo nhiệt để xem, cũng đều sôi nổi rời đi.
Mấy nhà có quan hệ tương đối tốt với Phó gia, còn tiến lên nói với Phó Đại Quân nếu cần thì cứ gọi bọn họ.
Nhìn trên mặt đất một bãi nước bẩn, Phó Diễm Cúc rất tự giác bắt đầu quét dọn.
Các chị dâu khác thấy thế, cũng đều sôi nổi tiến lên hỗ trợ.
Tô Hòa cũng muốn tiến lên, bị Phó Đình Hoa ngăn cản.
"Ngươi đi xem Tể Tể và Nữu Nữu đi, bọn chúng vẫn luôn trốn ở trong phòng, không biết có bị dọa sợ không."
Tô Hòa nghe vậy, nghĩ một chút cũng phải, vì thế xoay người đi vào trong phòng.
Mà Phó Đình Hoa lại tiến lên, muốn giúp thanh lý nước bẩn.
Hắn không muốn để Tô Hòa làm những việc này, cho nên tính tự mình làm.
"Ai nha, Đình Hoa, chỗ này chúng ta quét dọn là được rồi, ngươi mau đi đi." Trương Tiểu Hoa nhìn thấy hắn xách cái thùng đi ra muốn thanh tẩy mặt đất, vì thế vội vàng nói.
"Không có việc gì, ta sức lực lớn mà."
Mà mấy người đàn ông khác của Phó gia thấy thế, cũng đều sôi nổi lấy thùng nước đi múc nước thanh tẩy mặt đất, dọn dẹp nước bẩn.
Phó Tử Diệu đoạt lấy thùng trong tay Phó Đình Hoa, sau đó nói: "Loại sự tình này cứ giao cho các ca ca là được rồi, ngươi mau chóng vào đi, chỗ này thúi cực kỳ."
Phó Đình Hoa bất đắc dĩ, từ lúc học cấp hai trở về, người trong nhà liền không cho hắn làm việc.
Không chỉ ba mẹ t·h·i·ê·n vị hắn, các ca ca của hắn càng như vậy.
Trở lại trong phòng, liền thấy Tô Hòa đang cùng hai đứa trẻ nói gì đó.
"Làm sao vậy?"
"Không có việc gì, Nữu Nữu có chút bị giật mình." Tô Hòa một bên ôm con gái một bên đáp.
Lúc này, Ngô Diễm Hoa vào nhà, nói: "Đình Hoa, Tô Hòa này, buổi trưa hôm nay ở bên này ăn cơm nhé."
Phó Đình Hoa không nói chuyện, mà là nhìn về phía Tô Hòa.
Tô Hòa nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu đồng ý.
"Mẹ, buổi tối cùng đến nhà chúng con ăn gì đó đi. Con với Đình Hoa, không phải ngày mai sẽ phải đi trong thành sao, chiều nay, muốn nhờ người nhà cùng nhau giúp con hái ít sầu riêng mang đến trong thành."
Tiện thể đem hai con gà kia làm t·h·ị·t luôn, mọi người cùng nhau ăn. Hai con gà kia cũng đã đủ mập rồi.
Bất quá lời này, Tô Hòa khẳng định không nói với Ngô Diễm Hoa kẻo nàng đau lòng không đồng ý bọn họ g·i·ế·t gà.
"Nha, tốt; đợi mẹ đi nói với anh chị dâu của anh con. Dù sao hôm nay cũng không ra ngoài làm c·ô·ng, mọi người cùng nhau đi hái cái kia gì, à đúng sầu riêng, mau một chút."
Ngô Diễm Hoa bây giờ đối với Tô Hòa có thể nói là vừa lòng vô cùng, nàng lại vô tình cứu được con gái mình một m·ạ·n·g.
Giữa trưa là ở Phó gia ăn cơm, sau khi ăn qua loa bữa cơm trưa, Tô Hòa và Phó Đình Hoa liền mang th·e·o hai đứa trẻ về nhà nghỉ trưa.
Khoảng ba giờ chiều, mặt trời không còn gắt, Tô Hòa và Phó Đình Hoa giao Tể Tể và Nữu Nữu cho Ngô Diễm Hoa, sau đó cùng các anh chị dâu lên núi.
Hai đứa trẻ hôm nay đặc biệt hiểu chuyện, có lẽ cũng biết mình chuẩn bị phải rời khỏi n·ô·ng thôn, không ở lại đây lâu dài nữa nên cũng rất luyến tiếc mấy đứa trẻ của Phó gia.
Kỳ thật nơi này, mới là địa phương thay đổi vận m·ệ·n·h của bọn chúng.
Dù sao, mụ mụ của các nàng, sau khi đến n·ô·ng thôn, mới chính thức bắt đầu yêu thương bọn chúng.
Sau khi lên núi, đám đàn ông Phó gia đều không nhịn được bịt mũi.
"Tô Hòa này, cái sầu riêng này, sao thúi như vậy?" Phó Quốc Khánh không nhịn được hỏi.
Tô Hòa có chút x·ấ·u hổ, nàng cũng không biết vì sao sầu riêng lại thúi như vậy.
"Anh nói bậy gì đó đấy, em thấy thơm lắm mà." Trương Tiểu Hoa vỗ vai chồng một cái, không vui nói.
Nghe chị nói vậy, những người đàn ông khác của Phó gia: ...
"Ha ha, ta cũng thấy thế, thứ này hương vị đậm một chút nhưng cũng không đến mức là mùi thúi đâu?" Trần Tố Phân phụ họa theo.
"Bắt tay vào làm thôi, Tô Hòa này, cái cây này cao như vậy, hái sầu riêng thế nào đây?" Hà Phương Phương nhìn những quả sầu riêng treo cao trên t·à·ng cây, không nhịn được hỏi.
Tô Hòa đem công cụ đã chuẩn bị sẵn mang ra, sau đó nói: "Phải có người trèo lên cây c·ắ·t cái cuống sầu riêng kia đi, sau đó ở dưới giữ hai người giăng cái lưới, hứng lấy sầu riêng."
Mọi người vừa nghe, đã cảm thấy có chút nguy hiểm.
Chẳng phải bên ngoài sầu riêng toàn là g·a·i sao?
"Hiện tại sầu riêng chín cũng không có nhiều như vậy, hơn nữa tôi cũng tạm thời không mang được nhiều đến thế vào trong thành. Nhưng mà sau này nếu việc buôn bán khá hơn, hoặc là sầu riêng đến độ không thể không hái, nhà chúng ta e là vẫn phải thuê người trong thôn hái thôi." Tô Hòa nói ra suy nghĩ của mình.
"Hả? Chuyện này anh em nhà mình có thể hái còn lãng phí tiền thuê ai chứ." Lúc này Phó Quốc Khánh không nhịn được nói.
Bọn họ người Phó gia, quanh năm suốt tháng đi làm thuê, cũng k·i·ế·m không được mấy đồng tiền, sao nỡ tiêu tiền mời người đến hái sầu riêng này.
Tô Hòa không tiếp tục đề tài này nữa, mà nói: "Các anh bàn bạc xem, ai leo cây ai ở dưới hứng đi. Người ở dưới hứng sầu riêng cũng vất vả, cần sức lực lớn một chút. Dù sao từ trên cao như vậy rơi xuống, không khéo thì trẹo tay như chơi."
Lời Tô Hòa nói nhắc nhở mọi người, vốn dĩ tất cả mọi người tính đàn ông leo cây, đàn bà ở dưới hứng.
"Tôi... tôi leo cây cho, tôi leo cây từ nhỏ đã tương đối lợi h·ạ·i." Lúc này, Phó Diễm Cúc vốn im lặng từ nãy giờ lên tiếng.
Nếu như nàng trở về Phó gia, chỉ cần có việc gì, nàng đều rất tích cực làm, sợ ca ca tẩu tẩu đến lúc gh·é·t bỏ nàng.
Kỳ thật người Phó gia khẳng định không ai nghĩ vậy, dù sao nàng vừa mới đến, cũng không phải người ham ăn biếng làm.
Nhưng trải qua mấy năm bị người Trần gia chèn ép, tính tình Phó Diễm Cúc đúng là có chút tự ti, luôn cảm thấy mình không đủ ưu tú.
Sáng nay dám lấy nước bẩn tạt người Trần gia, vẫn là Tô Hòa cho nàng dũng khí đấy.
Em dâu mình lợi h·ạ·i như vậy, mình cũng không thể quá yếu đuối được.
"Chị, tr·ê·n người chị còn có vết thương đấy." Phó Đình Hoa không nhịn được lên tiếng.
Ngày mai bọn họ còn muốn đưa Phó Diễm Cúc trở lại trong thành một chuyến, để kiểm tra sức khỏe toàn diện.
"Không có việc gì, em thật sự không sao." Phó Diễm Cúc vội vàng nói.
"Tốt, vậy tứ tỷ cứ leo lên cây xem sao, mệt thì đổi người khác." Tô Hòa lập tức cười đáp lại nàng.
Phó Diễm Cúc nhìn Tô Hòa ánh mắt cảm kích vô cùng, nói thật hiện tại Phó Diễm Cúc sợ nhất là gì? Sợ người Phó gia đối xử với nàng đặc biệt.
Nàng muốn hòa nhập vào gia đình này, gia đình vốn nên thuộc về mình.
Tô Hòa lại cảm thấy nàng có chút suy nghĩ quá nhiều, nói đi nói lại vẫn là mấy năm qua bị Trần gia chèn ép quá nghiêm trọng.
Cho nên bây giờ luôn nghĩ muốn giúp trong nhà làm việc, để Phó gia không gh·é·t bỏ mình.
Nếu ngăn cản nàng, Phó Diễm Cúc có lẽ còn có thể suy nghĩ lung tung.
Vì thế cứ như vậy, việc hái sầu riêng có tổ 3 người, đều cách xa nhau ra hái, như vậy sẽ không lo không cẩn t·h·ậ·n làm bị thương người.
Phó Diễm Cúc leo cây, Tô Hòa và Phó Đình Hoa ở dưới hứng.
Các anh chị dâu còn lại cũng tự bàn bạc chia thành tổ ba người.
Phó Diễm Cúc quả thật không nói d·ố·i, nàng leo cây rất là linh hoạt, dù sao so với lần trước Tô Hòa trèo lên muốn c·h·ế·t đi sống lại thì mạnh hơn nhiều...
Bạn cần đăng nhập để bình luận