Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 534: Đại kết cục nhị (length: 7573)

"Đình Hoa, trước khi đến không phải đều đã đáp ứng với gia gia tốt rồi sao?" Lúc này, Cố lão gia tử lên tiếng.
Ngữ khí của hắn lộ ra có hơi thất vọng, hắn nghĩ Phó Đình Hoa sẽ cho Phương Cầm một màn ra oai phủ đầu, thế nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy.
"Lão gia tử, ngươi đem ta tiếp về đây, lại để cho một cái th·i·ế·p thất cùng mẫu thân ta cùng với vợ ta ngồi chung một chỗ, có ý gì đây?" Phó Đình Hoa lại ngồi về tr·ê·n vị trí, khoanh tay cười như không cười mà hỏi.
Một câu, thành c·ô·ng khiến Cố lão gia tử nghẹn họng.
Hình như đúng là hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Lam Nhược Lâm b·ệ·n·h t·ậ·t đã quá lâu, ngay cả người ngoài rất nhiều cũng không biết sự tồn tại của nàng.
Cố gia vì che giấu cái này chuyện xấu, đối ngoại tr·ê·n cơ bản đều giớ·i th·iệu Phương Cầm là vợ của Cố Diêm Chí.
Dù sao Phương Cầm mặc kệ là diện mạo hay gia thế, tr·ê·n cơ bản đều có thể khoe ra và có thể giúp Cố gia giữ thể diện.
Thế nhưng lúc này vấn đề này bị Phó Đình Hoa trực tiếp chỉ ra, Cố lão gia tử cũng hiện ra vài phần mờ mịt.
Mọi người không ngờ Phó Đình Hoa lại cương như vậy, đối mặt tràng cảnh này, thậm chí không dám lớn tiếng hô hấp.
Loại nà·y nổi danh trường hợp, đâu dễ gì bọn họ có thể nhìn thấy?
Quá không nể nang chút nào, không lén lút ám toán người khác, trắng trợn không kiêng nể nhằm vào, quá bản lĩnh a?
Cố lão gia tử đang cân bằng, rốt cuộc Cố Cảnh Vân quan trọng hơn hay Phó Đình Hoa quan trọng hơn.
Trong gia tộc như vậy, đương nhiên lợi ích là trên hết.
Lời của Phương Cầm chưa bao giờ nằm trong sự cân nhắc của hắn, gần đây Phương gia đã rất gây chú ý may mà cháu trai Cố Cảnh Vân là người hiểu chuyện, vẫn luôn rất kín tiếng, không nói nhiều làm việc lớn.
Nhưng nếu đuổi Phương Cầm đi, vậy là đắc tội Cố Cảnh Vân.
Thôi vậy, ai bảo Cố gia nợ đứa nhỏ này, vậy thì chiều theo ý hắn đi.
"Phương Cầm, ngươi về sân của ngươi, tránh mặt một chút đi."
Lời này của Cố lão gia tử vừa nói ra, Cố gia toàn viên đều kinh hãi.
Cố Cảnh Vân hiện nay là cháu trai được Cố lão gia tử coi trọng nhất, vậy mà không nể mặt hắn như vậy, trực tiếp không cho mẹ hắn lên bàn sao?
Tô Hòa khẽ nhếch miệng cười nhạt, nhìn Phương Cầm.
Cố Cảnh Vân cúi đầu, mọi người không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.
Cố Diêm Chí muốn nói chuyện, bị Cố lão gia tử liếc mắt cho im bặt.
Đứa con trai lớn này của mình, xử lý chuyện tình cảm thật là quá kém.
Phương Cầm chỉ cảm thấy toàn thân tr·ê·n dưới đều bị người lột sạch, lạnh đến phát run.
Đây là lần đầu tiên, có người n·h·ụ·c nhã mình như thế.
Nàng thật h·ậ·n —— thật sự.
Nhưng vì về sau, Phương Cầm vẫn chỉ có thể nghe theo, từ chỗ ngồi của mình đứng lên.
Ngay lúc nàng sắp đi, Cố Cảnh Vân lên tiếng.
"Gia gia! Cháu trai v·a·n xin ngươi ——"
Cố Cảnh Vân rất ít khi lộ cảm xúc ra ngoài như vậy, cũng là lần đầu tiên khép nép cầu xin Cố lão gia tử như vậy.
"Cảnh Vân, nghe lời." Cố lão gia tử đã hạ quyết tâm, muốn bồi thường Phó Đình Hoa.
Nếu mình không có một chút thành ý nào, Phó Đình Hoa về sau đối với Cố gia, cũng sẽ không chân thành đối đãi.
"Gia gia! Nếu mẹ ta nhất định phải rời khỏi bàn ăn này, vậy thì —— vậy thì con sẽ theo mẹ rời đi." Cố Cảnh Vân bất chấp, nói thẳng.
Lời này của hắn, chẳng khác nào uy h·i·ế·p Cố lão gia tử.
Nhưng Cố lão gia tử cũng không lộ vẻ tức giận, dù sao Cố Cảnh Vân cũng coi như do Cố lão gia tử tự tay bồi dưỡng.
"Cảnh Vân, ngươi, ngươi đừng nói nữa, mụ mụ đi là được." Phương Cầm lúc này đã k·h·ó·c đến lê hoa đ·á·i vũ, vô cùng đáng thương, như thể bị người ta phụ bạc vậy.
Phó Đình Hoa thấy vậy, không nhịn được bật cười.
Hành động này của hắn, lập tức chọc giận Cố Cảnh Vân.
Hắn trừng Phó Đình Hoa, căm tức nhìn nói: "Mẫu thân ta đắc tội ngươi chỗ nào? Bà ấy chịu thương chịu khó chiếu cố mẫu thân ngươi bao nhiêu năm như vậy, ngươi chẳng những không cảm kích, còn vừa về Cố gia đã nhằm vào mẫu thân của ta, khiến bà ấy mất mặt trước mọi người."
Phó Đình Hoa ngước mắt nhìn Cố Cảnh Vân một cái, mới tr·ả lời: "Nếu ngươi cùng nàng đều là người được gia đình giàu có bồi dưỡng, vậy thì từ xưa đến nay, khi nào tiểu th·i·ế·p có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với chính thê? Sao ta lại nhằm vào nàng? Chính nàng không có một chút tự biết mình lẽ nào lại nói ta nhằm vào nàng?"
Nói xong, hắn hơi hất cằm lên, không hề sợ hãi Cố Cảnh Vân đang mặc quân phục.
"Ngươi ——" Cố Cảnh Vân đang định nói gì đó thì Phương Cầm lại mở miệng trước.
Nhưng lần này đầu mâu của nàng, lại chỉ về phía Lam Nhược Lâm vẫn luôn bị bắt nạt.
"Lam tỷ tỷ, ta, ta tự nh·ậ·n là từ khi vào Cố gia đến nay, vẫn luôn không có gì mâu thuẫn với tỷ. Tại sao tỷ lại để con trai của tỷ nhằm vào ta như vậy? Gh·é·t ta như vậy?"
Lam Nhược Lâm nhìn khuôn mặt đáng ghét của Phương Cầm, cười lạnh một tiếng, mới nói: "Không có mâu thuẫn? Ngươi ở Cố gia chiếm danh phận Đại phu nhân của Cố gia đã bao nhiêu năm? Đến nỗi người hầu trong Cố gia cũng k·h·i·n·h thường ta, không biết Cố gia còn một vị Đại phu nhân sống ngay cạnh sân của ngươi. Nếu ngươi thật lòng đối với ta, sao lại chiếm dụng thân phận của ta?"
Đây là lần đầu tiên Lam Nhược Lâm phản bác đám người Cố gia.
Bình thường người khác nói gì với nàng, nàng đều coi như không nghe thấy.
Nhưng lần này, thật sự không nhịn được.
Nàng có con trai con dâu ch·ố·n·g lưng, nàng sợ gì?
"Ngươi —— hóa ra ngươi vẫn luôn nghĩ về ta như vậy." Phương Cầm bụm miệng, lộ ra vẻ không thể tin được.
Tô Hòa thấy nàng diễn đủ rồi, có chút không kiên nhẫn, nói thẳng: "Được rồi, đừng giả tạo ở đó nữa, Cố gia cũng thật là mù mắt, để ngươi diễn vở kịch này bao nhiêu năm ở Cố gia, cũng nên chấm dứt rồi chứ?"
Lời này của nàng khiến Phương Cầm có chút kinh hoảng.
"Cô nói vậy là có ý gì, tôi không hiểu."
"Chậc, rõ ràng là biết còn giả vờ không biết, phải để ta vạch trần ngay bây giờ sao?" Tô Hòa rất gh·é·t bỏ liếc Phương Cầm một cái, thật không hiểu loại trà xanh này làm sao có thể nắm thóp được tất cả mọi người trong Cố gia.
"Ấy nha, cháu dâu, cô đừng thừa nước đục thả câu, có gì mọi người cùng nhau nói ra cho rõ ràng."
Tô Hòa không đáp lời, mà nhìn về phía Phó Đình Hoa.
Cố lão gia tử thấy vậy, cũng có chút không kiên nhẫn hùa th·e·o Tô Hòa nói: "Có chuyện gì, nói cho xong đi. Nhưng ta tuyên bố trước, lần này xong, về sau mọi người là người một nhà phải hòa thuận, không được nhắc lại chuyện này trong bất kỳ trường hợp nào."
Được Cố lão gia tử cho phép, Tô Hòa cũng không có gì phải lo lắng nữa.
"Được thôi, vậy ta có thể nói, đây là do lão gia tử ngài bảo ta nói."
Tô Hòa đưa hai đứa nhỏ cho Lam Nhược Lâm, đứng lên, từ trong túi móc ra một tờ giấy đưa cho Cố lão gia tử.
Mọi người không đoán ra nàng định làm gì, đều sốt ruột nhìn.
Cố lão gia tử lạnh mặt nh·ậ·n lấy đồ mà Tô Hòa đưa tới, sau khi nhìn thấy nội dung bên trong thì lập tức cả kinh thất sắc đứng lên.
Đây là một phần xét nghiệm ADN, kết luận của việc xét nghiệm ADN giữa Cố Diêm Chí và Cố Cảnh Vân là không có quan hệ huyết thống trực tiếp.
Ý là, Cố Cảnh Vân không phải con trai ruột của Cố Diêm Chí...
Bạn cần đăng nhập để bình luận