Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 308: Quan hệ xa cách xa vạn dặm (length: 7251)

Thời đại này sinh viên quá ít, tr·ê·n cơ bản người tốt nghiệp tiểu học đều không khác biệt lắm.
Nói thật, rất nhiều người học đến đại học phúc lợi còn chưa có thấy đâu, không cho các lão bách tính thấy được cái tốt, chỗ tốt của việc đọc sách.
Nhưng để có một sinh viên, có khi phải hy sinh cả gia tộc, phải đi quyên góp học phí cho người ta.
Mấy bà con dâu nhà Phó vừa làm việc, vừa thảo luận chuyện học hành của bọn trẻ sau này.
Còn Tô Hòa và mọi người bên này, đã đào xong mấy cái hố.
Họ vừa đào xong một hố, Nữu Nữu liền nhanh ch·óng đặt cây giống vào trong hố.
Sợ đào trúng hai đứa trẻ, lúc đào quáng Tô Hòa đ·u·ổ·i hai đứa ra xa.
Nữu Nữu thấy ba mẹ đã bắt đầu đổ mồ hôi tr·ê·n trán, liền tri kỷ lấy khăn tay từ trong giỏ sau lưng ra lau mồ hôi cho hai người.
"Oa, cám ơn Nữu Nữu." Tô Hòa cúi người xuống để Nữu Nữu với tới.
"Mụ mụ vất vả nha." Nữu Nữu xót xa nói.
Lúc này Tể Tể cầm cái cuốc của Tô Hòa, cái cuốc còn cao hơn cả hắn, muốn lấp đất cho cây.
Khi hắn muốn nhấc cuốc lên, chuyện x·ấ·u hổ xảy ra, hắn căn bản nhấc không n·ổi cuốc.
Nhìn Tể Tể sắp hóa đá, Tô Hòa t·h·iếu chút nữa bật cười thành tiếng.
"Tể Tể, không sao, để mụ mụ làm cho. Con còn nhỏ, sức chưa đủ, bình thường thôi mà." Tô Hòa cười an ủi.
Lúc này, Tể Tể đột nhiên lên tiếng nói: "Mụ mụ, có thể dạy con c·ô·ng phu không?"
C·ô·ng phu? Ý là TaeKwonDo hả?
"Sao? Con muốn học?" Tô Hòa hỏi.
"Ừm. Con muốn học." Tể Tể khẳng định gật đầu.
Quá yếu, hiện tại hắn quá yếu, đến cái cuốc cũng không ch·ố·n·g n·ổi.
"Được thôi; vậy mỗi sáng sớm, mụ mụ dạy các con." Tô Hòa cười đáp ứng.
"Mụ mụ mụ mụ, con cũng muốn học." Nữu Nữu vội hỏi.
"Đương nhiên." Nữu Nữu nhất định phải học t·h·u·ậ·t phòng thân rồi.
Con gái ra ngoài, đầu tiên phải đảm bảo an toàn cho bản thân mình.
Tô Hòa cảm thấy con gái luyện tập một ít c·ô·ng phu là tốt nhất.
Mấy người cùng nhau trồng đến hơn mười một giờ, Tô Hòa thấy thời gian không sai biệt lắm, liền mang bánh mì và bánh bao hơi nước đưa cho những người nhà Phó.
"Nha, vừa đúng lúc đói bụng, không ngờ các cháu còn mang th·e·o nhiều đồ ăn thế." Phó Quốc Khánh vừa cười nói, vừa g·ặ·m bánh mì trong tay.
Phải nói là thật ngon.
"Ba, anh trai chị dâu, chúng con về trước, hai đứa nhỏ còn phải ngủ trưa. Với lại bây giờ trời nắng quá, hai đứa mồ hôi nhễ nhại, sợ lát nữa ướt hết quần áo lại sinh b·ệ·n·h." Tô Hòa nói lời từ biệt với người nhà họ Phó.
"Về rồi à, buổi chiều không tới nữa hả? Chỗ này còn không bao nhiêu, không biết hôm nay có trồng xong cái sườn dốc này không. Nếu trồng xong thì ngày mai cũng gieo xong luôn." Phó Đại Quân uống một ngụm nước, nghe Tô Hòa nói lời tạm biệt, liền không nhịn được đáp lời.
"Vâng, buổi chiều chắc là không tới, buổi chiều chúng con về lại nội thành."
"Về sớm vậy sao?" Ngay cả Phó Quốc Khánh cũng ngừng động tác ăn bánh bao.
"Vâng, Đình Hoa sáng mai có giải phẫu, tối nay phải ở lại bên cạnh, không được muộn rồi." Tô Hòa t·r·ả lời.
"Đúng đúng đúng, c·ô·ng tác quan trọng. Vậy các cháu về trước đi. Sầu riêng thì chiều nay chúng ta đi hái, sáng sớm ngày mai hái thêm chút nữa, rồi trưa mai đưa qua." Phó Đại Quân nói kế hoạch tiếp theo.
Tuy rằng dạo này phải trồng cây giống, nhưng việc sầu riêng nhà họ Phó cũng không hề chậm trễ.
"Được, vậy chúng con về trước."
Chào hỏi xong, Tô Hòa và Phó Đình Hoa dẫn hai đứa trẻ về chân núi.
Nhìn theo bóng lưng họ, Phó t·ử Diệu không nhịn được nói: "Sau này Đình Hoa chắc sẽ bận lắm đây."
"Đúng vậy, hai hôm trước trong thôn có người tìm ta, nói chú của bạn con trai họ muốn khám b·ệ·n·h, nhờ ta nói với Đình Hoa một tiếng, thu xếp cho. Ta làm sao thu xếp được? Quan hệ xa như vậy, còn muốn đến làm phiền Đình Hoa." Phó Đức Vinh nhịn không được thổ tào.
"H·ạ·i, chuyện này bình thường thôi, có gì lạ đâu. Nhà mình không giúp gì được Đình Hoa, nhưng cũng không gây thêm phiền toái cho nó. Nếu thực sự là quan hệ thân thiết, nhờ giúp đỡ thì cứ hỏi Đình Hoa xem có cách nào không. Quan hệ xa mà nhờ vả mình thì tìm lý do từ chối. Ai cũng đến làm phiền Đình Hoa thì còn ra gì?" Biểu hiện của Phó Đại Quân rất bất đắc dĩ.
Họ đều muốn cố gắng không làm phiền Phó Đình Hoa, sao có thể vì những người quan hệ không thân thiết lắm mà đi phiền hắn?
Người nhà họ Phó vừa bàn tán chuyện này xong, Phó Đình Hoa và Tô Hòa vừa xuống núi về đến nhà, lại gặp người đến làm phiền Phó Đình Hoa.
"Đình Hoa, Tô Hòa, về rồi hả?" Thôn trưởng đi cùng vài người, đang đứng trước cửa nhà Tô Hòa, như thể đợi họ đã lâu.
"Thôn trưởng?" Phó Đình Hoa có chút nghi ngờ chào hỏi.
"Aiya, còn cố ý nói mười giờ mới tới tìm cháu, nghĩ lúc đó các cháu chắc đang ở nhà, ai dè các cháu không có ở. Ta đến nhà Phó gia tìm các cháu, họ bảo các cháu lên núi trồng cây rồi." Thôn trưởng cười ha hả nói, không để ý một chút nào.
"Vâng, thôn trưởng tìm cháu có chuyện gì không?" Phó Đình Hoa hỏi.
"Ha ha, Đình Hoa à, đây là thông gia của trấn trưởng trên trấn mình, nhà họ có người bị b·ệ·n·h, muốn nhờ cháu khám cho. Nghe nói cháu rất khó hẹn trước sao?"
Ý của thôn trưởng, người có mặt ở đó đều hiểu rõ, chính là muốn Phó Đình Hoa tạo điều kiện cho mà thôi.
Khó trách bọn họ không hẹn được số của Phó Đình Hoa, chỉ là một trấn trưởng mà thôi.
Hơn nữa, còn chỉ là thông gia của trấn trưởng, mối quan hệ này còn kém một đoạn dài.
Tại B·ệ·n·h viện Ôn Thành, Tần viện trưởng tuy rằng không t·ừ chối được người từ Kinh Đô đến khám b·ệ·n·h, nhưng đối với người Ôn Thành, ông vẫn có thể quyết định không cho ai chen ngang.
Tô Hòa liếc nhìn người phụ nữ thời thượng hôm qua, còn có cô bé muốn thân Tể Tể, không khỏi cảm thán duyên ph·ậ·n.
Hôm qua, cô gái thời thượng còn k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g họ, bây giờ lại đến cửa nhờ vả. Đúng là phong thủy luân chuyển.
"Có vấn đề gì? Ai khám b·ệ·n·h?" Phó Đình Hoa liếc nhìn những người thôn trưởng dẫn tới, rồi hỏi.
"Bác sĩ Phó, là con trai tôi. Cậu có thể xem giúp không? Con trai tôi bị bong võng mạc do một tai nạn. Xem nhiều bác sĩ rồi, ai cũng bảo mắt nó không cứu được nữa, cậu có thể giúp nó xem được không?" Một phụ nữ lớn tuổi nói.
Người này, chắc là mẹ của Tiểu Linh, người cần xem b·ệ·n·h là con trai bà.
"x·á·c định là bong võng mạc? Các xét nghiệm cần thiết đã làm hết chưa?"
Phó Đình Hoa nhìn kỹ nam sinh m·ấ·t đi ánh sáng kia, trông khoảng mười bảy mười tám tuổi, đang ở độ tuổi đẹp nhất, nhưng bây giờ lại không nhìn thấy gì.
"Xét nghiệm hết rồi. Các bác sĩ khám cho nó không chắc chắn phẫu thuật thành công, nên không khuyên phẫu thuật. Chúng tôi nghĩ đến tìm cậu xem sao, biết đâu bên cậu có cách nào đó, hoặc tay nghề cậu có thể chắc chắn hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận