Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 415: Quả nhiên sẽ xảy ra chuyện! (length: 7415)

Nghe được có liên quan đến Phó Đình Hoa, Lam Nhược Lâm liền có chút không giữ được bình tĩnh.
Nhưng nàng vẫn không muốn đắc tội Tô Hòa, vì thế cười cười, nói ra: "Tô Hòa, ngươi nghĩ nhiều rồi, ta không có ý gì khác."
Tô Hòa nhíu mày, lại khuyên nhủ: "Tuy rằng ta cũng không biết phải an ủi ngươi thế nào, ta cũng rất đau lòng vì những gì ngươi gặp phải. Nhưng ta cảm thấy ngươi có thể đã nhầm lẫn, Phó bác sĩ chính là trượng phu của ta, hắn sinh ra ở Ôn Thành này."
Ý của Tô Hòa rất thẳng thắn, lời nói vô cùng trực tiếp, khiến cho sắc mặt Lam Nhược Lâm trắng bệch.
Nàng giật giật môi, muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói gì, rồi bỏ đi.
Tô Hòa nhìn bóng lưng nàng, có chút lo lắng.
Nhưng dù có đồng tình, cũng không thể cứ để nàng đi quấy rầy người một nhà của bọn họ chứ? Cái nhà này thật vất vả mới ngày càng p·h·át t·riển không ngừng, Tô Hòa không muốn đ·á·n·h vỡ sự yên tĩnh này.
Buổi xế chiều, Hạ Miểu đến cửa hàng.
Đã lâu không thấy nàng, từ lần trước Hạ Thừa An đến cửa hàng mang nàng đi, Hạ Miểu không tìm đến nữa, không biết dạo này bận gì.
"Tô tỷ tỷ." Hạ Miểu tiến lên gọi.
Cách trang điểm của nàng khác hẳn với Hạ Miểu trước kia, thường trang điểm như một tiểu c·ô·ng chúa, khuôn mặt lúc nào cũng trang điểm tinh xảo.
Nhưng nhìn nàng hiện tại, gương mặt thanh tú, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần khả ái, dáng vẻ yêu kiều duyên dáng khác hẳn phong cách dễ thương trước kia.
"Hạ Miểu, đã lâu không gặp." Tô Hòa cười nói, rồi hỏi: "Gần đây thế nào?"
Hạ Miểu cười nhún vai, t·r·ả lời: "Vẫn vậy thôi, khoảng thời gian trước Hạ Thừa An mang ta khỏi Ôn Thành nên ta không thể đến tìm ngươi."
"Đưa ngươi khỏi Ôn Thành?" Tô Hòa có chút kỳ quái hỏi.
"Ừm, hắn muốn ta chia tay, ta không đồng ý, vì thế hắn trực tiếp đưa ta khỏi Ôn Thành, không cho ta liên hệ với người khác." Vẻ mặt Hạ Miểu thản nhiên khi nói điều này, Tô Hòa không biết đáy lòng nàng nghĩ gì.
"Vậy bây giờ sao? Quan hệ của ngươi và Hạ Thừa An thế nào?" Tô Hòa hỏi.
Hạ Miểu lại nở một nụ cười mỉ·a mai, t·r·ả lời: "Cứ vậy đi, còn thế nào được. Nếu không có gì bất ngờ, có lẽ ta vẫn phải gả cho hắn thôi. Dù sao, từ nhỏ ta đã được Hạ gia cứu chuộc, việc Nhị c·ô·ng t·ử nhà họ nguyện cưới ta, với ta mà nói là t·h·i·ê·n đại vinh hạnh ."
Nghe nàng nói, Tô Hòa không khỏi nhíu mày.
Lời này nghe có vẻ kỳ lạ.
Người này, Hạ Thừa An, thật sự rất thần kỳ.
Một cái HE tốt đẹp mà hắn lại biến thành BE, có cảm giác không có việc gì cũng gây chuyện, có phải có b·ệ·n·h không?
"Vậy còn ngươi? Ngươi nghĩ thế nào? Ngươi muốn gả cho hắn không?" Tô Hòa nghiêm túc hỏi.
"Ta vẫn luôn muốn, nhưng Tô tỷ tỷ biết không? Nếu như là trước kia, hắn muốn cưới ta, chắc chắn ta sẽ thấy mình là người hạnh phúc nhất t·h·i·ê·n hạ. Nhưng bây giờ, ta lại rất bình tĩnh. Hơn nữa, ta đồng ý ở bên cạnh cái người bạn học kia, còn làm t·ổn t·hươn·g người ta." Hạ Miểu k·é·o khóe miệng cười, rất châm chọc.
Tuy rằng sau này Hạ Thừa An cho nàng thấy, cái người gọi là bạn trai kia, ngấm ngầm tiếp xúc với rất nhiều cô gái, nói hắn căn bản không hề nghiêm túc với Hạ Miểu.
Nhưng Hạ Miểu vẫn thấy, đây là lỗi của mình.
Người đáng gh·é·t nhất là Hạ Thừa An, rõ ràng đã quyết định từ bỏ, hắn lại đến quấn lấy mình, coi mình là ai.
"Vậy ngươi vẫn nên hẹn cái người bạn học kia ra, nói rõ ràng mọi chuyện với người ta đi. Đừng miễn cưỡng kết hôn nếu không sau này sẽ hối h·ậ·n ." Tô Hòa thở dài.
Sao hai người này, yêu đương lại ngại ngùng thế?
Nếu lúc trước nàng và Phó bác sĩ ở trong tình huống của bọn họ, thì không có khả năng đến với nhau.
"Vâng, ta biết rồi Tô tỷ tỷ, cảm ơn chị trong thời gian đó, thật sự. Còn nữa ——" Hạ Miểu có chút do dự, không biết có nên hỏi không.
"Có chuyện cứ nói thẳng, chúng ta quen thuộc như vậy rồi mà." Tô Hòa bất đắc dĩ nói.
"Chính là, lời chị nói lúc đó, có tính không khi muốn em giúp chị quản lý nhà máy?" Hạ Miểu ngước mắt, nhìn Tô Hòa với đôi mắt sáng lấp lánh.
"Tính chứ! Sao lại không tính! Đầu năm sau, hãng của chị chắc là sẽ bắt đầu chuẩn bị. Đến lúc đó sẽ có một người chuyên môn chạy đôn chạy đáo, tiến hành c·ô·ng tác giai đoạn trước." Tô Hòa cười nói.
"Chị thấy em được không?" Hạ Miểu rất k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g.
Tô Hòa có chút kỳ quái nhìn nàng một cái, hỏi: "Em không phải giáo viên chuyên nghiệp sao? Không đi làm giáo viên à?"
Thời nay, việc làm "ăn cơm quốc gia" là thứ mà ai cũng muốn tranh giành để làm.
Hạ Miểu có chút thất lạc cúi đầu, sau đó nói: "Em không muốn làm giáo viên."
"Sao vậy? Giáo viên tốt mà, với lại em vất vả lắm mới học đại học xong."
Tô Hòa tuy nói vậy, nhưng nàng thật sự không thấy biên chế nhà nước tốt đẹp đến thế.
Phải biết, hiện nay là thời đại đất nước, xã hội p·h·át t·riển cao tốc, với đồng lương giáo viên thì không thể nào p·h·át tài được.
Nhưng chỉ cần có đảm lượng, tự mình ra ngoài gây dựng sự nghiệp thì về cơ bản đều có thể k·i·ế·m được tiền.
Dù là ngành nghề nào, những người làm đầu tiên đều sẽ "ăn được t·h·ị·t" nhiều nhất.
Những người đến sau chỉ "uống chút canh", thậm chí còn bị "c·ắ·t rau hẹ".
Nghề giáo viên kỳ thực rất ổn định, lại còn thể diện, cho dù ở thế kỷ 21 cũng vẫn được hoan nghênh.
Nhưng a, những người như Tô Hòa không phải là người an phận với đồng lương c·h·ế·t đó.
Cho nên, việc Hạ Miểu muốn ra ngoài làm riêng, Tô Hòa thật sự thấy nàng rất có đảm p·h·ách .
Hạ Miểu có chút không biết nên giải t·h·í·c·h thế nào, nhưng vẫn hỏi: "Tô tỷ tỷ, chị còn nhớ trước đây chị bảo em đừng đăng ký đi vùng sâu vùng xa làm sự vụ hỗ trợ giáo dục ở n·ô·ng thôn không?"
"Nhớ chứ, không phải em không đi sao?" Tô Hòa hơi ngạc nhiên hỏi.
"Dạ, em không đi, những lời chị nói, em đều nhớ trong lòng nên làm sao có thể đi được. Nhưng có bạn học em đi, thời gian trước có bạn viết thư cho em, nói bạn học kia của em mất tích, bây giờ thuộc dạng t·h·i thể cũng không tìm thấy. Em thật sự rất sợ hãi, may mà không đi." Hạ Miểu có vẻ vẫn còn hoảng sợ.
"Không tìm thấy? Người nhà cô ấy đều đi tìm chưa?" Tô Hòa hỏi.
"Tìm rồi, người nhà cô ấy đến thôn tìm người nhưng không thấy. Hỏi ra thì người cả thôn đều nói không biết, thậm chí còn nói chưa từng thấy bạn học em." Vẻ mặt Hạ Miểu rất tức giận bất bình.
Bọn người dân thôn ác đ·ộ·c này thật quá đáng, còn che đậy nhau, biết cảnh s·á·t và chính quyền không dám làm gì họ.
"Nhất định là bị giấu đi rồi, cũng không biết còn s·ố·n·g hay c·h·ế·t ." Tô Hòa thở dài.
"Em cũng không biết, lúc đó chính cô ấy đã đề nghị với em đi hỗ trợ giáo dục ở n·ô·ng thôn, còn rủ em cùng đi. Cuối cùng em thất hứa, còn cô ấy thì vẫn dựa t·h·e·o kế hoạch ban đầu mà đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận