Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 330: Này hợp lý sao? (length: 6733)

Tô Hòa mang theo Tể Tể và Nữu Nữu vừa đến cửa hàng trông tiệm không bao lâu thì Phó Quốc Khánh cũng vừa kịp kéo hàng đến.
Hôm nay lại đến sớm như vậy? Tô Hòa không khỏi có chút kỳ quái.
Chỉ thấy trên xe xuống không chỉ có Phó Quốc Khánh, còn có cả Phó Đại Quân và Ngô Diễm Hoa.
"Ba, mụ, sao mọi người lại tới đây?" Tô Hòa vội vàng đón hỏi.
"Gia gia, nãi nãi!" Vừa thấy hai người, Nữu Nữu hưng phấn tiến lên ôm lấy chân Ngô Diễm Hoa.
"Gia gia, nãi nãi, Đại bá." Tể Tể cũng lên tiếng gọi.
Nữu Nữu lúc này mới ý thức được mình đã bỏ quên Đại bá Phó Quốc Khánh, vội bồi thêm một câu: "Đại bá tốt ạ."
Phó Quốc Khánh bị dáng vẻ này của nàng chọc cười, vội đáp lời hai đứa trẻ: "Ừ, Tể Tể và Nữu Nữu ngoan."
"Ha ha ha, thật ngoan." Ngô Diễm Hoa cũng xoa đầu Nữu Nữu, cười nói.
Phó Đại Quân thấy Tô Hòa và bọn trẻ dường như không bị ảnh hưởng gì, lúc đi tới phía sau vội vàng hít sâu một hơi cho lòng được trấn tĩnh.
"Tô Hòa, ngày hôm qua ở bệnh viện có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Ông vào thẳng vấn đề hỏi Tô Hòa.
Tô Hòa không ngờ họ ở xa như vậy mà vẫn có thể nhận được tin tức.
Vốn không muốn để người Phó gia lo lắng, Tô Hòa và mọi người còn định giấu, không nói cho họ biết.
Nhưng bây giờ vừa thấy, phỏng chừng họ đã biết hết rồi.
"Ba mẹ, chuyện này, sao mọi người biết được?" Tô Hòa không kìm được tò mò hỏi.
"Còn nói, xem ra thật đúng là muốn giấu chúng ta." Phó Đại Quân không vui nói.
Tô Hòa có chút xẩu hổ, vội vàng nói: "Đâu có, đâu có ý giấu giếm."
"Ngươi nói xem, chuyện này có phải là thôn trưởng cũng nhúng tay vào không?" Phó Đại Quân lại lộ vẻ rất tức giận.
"Vâng, người bệnh kia đúng là do thôn trưởng giật dây tìm đến Đình Hoa, muốn cậu ấy giúp chữa bệnh mắt cho ông ta." Tô Hòa gật đầu đáp.
"Thôn trưởng quá đáng, sao có thể tùy tiện bị người ta giật dây chứ? Đình Hoa có sao không?" Phó Đại Quân lại quan tâm đến con trai mình.
"Đình Hoa không sao, chỉ là đồng nghiệp của cậu ấy bị liên lụy, người nhà bệnh nhân đâm người ta hơn mười đao." Tô Hòa thở dài nói.
Còn định đi bệnh viện thăm Trần Mặc, lúc này người vẫn chưa tỉnh táo lại, chắc là không đi được rồi.
Đợi thân thể khôi phục một chút rồi tính.
"Mười... Hơn mười đao?" Ngô Diễm Hoa không khỏi che miệng, không thể tin được nói.
"Vâng, dù sao rất nghiêm trọng, sự việc rất ác liệt." Nếu không thì ngày hôm qua, cũng sẽ không kinh động đến thị trưởng.
"Trời ạ, cái đồ trời g·i·ế·t. Bệnh viện không chữa được thì có biện pháp gì chứ, sao lại biến thái đến mức muốn đi g·i·ế·t bác sĩ vậy?"
Ngô Diễm Hoa lộ vẻ tức giận không thôi.
Đây chính là suýt nữa bị chính đứa con trai của mình chữa không khỏi mà đi tìm người khác thương tổn.
"Người nhà kia có tìm ngươi không?" Tô Hòa đột nhiên hỏi.
Bình thường xảy ra chuyện này, người gây họa nhà ai cũng hận không thể t·r·ố·n đi, không dám gặp ai.
Nhưng người Phó gia lại sớm biết tin như vậy, chỉ có một nguyên nhân, đó là người nhà gây họa đã đến cầu Phó gia, muốn Phó Đình Hoa viết giấy xin khoan hồng.
"Đúng vậy, không chỉ người nhà họ đến, mà trấn trưởng trấn Tân Vu của chúng ta cũng tới đây. Nghe nói con gái lớn nhà họ gả cho trấn trưởng, thôn trưởng nể mặt trấn trưởng, nên mới đứng ra làm người tr·u·ng gian, tìm Đình Hoa giúp." Phó Đại Quân thở dài nói.
Thôn trưởng nghe nói Phó Đình Hoa t·h·iế·u chút nữa bị người ta dùng đao đâm, thì sợ muốn c·h·ế·t.
Điểm quan trọng là, đây là người do ông ta giới t·h·iệu.
Ngay lập tức, ông ta cùng với đám người nhà Kim Cúc nhanh c·h·ó·n·g đến Phó gia, giải t·h·í·c·h với người nhà họ Phó.
Quan hệ phủi sạch vô cùng, ông ta cái gì cũng không biết, chỉ nói là thuận tay giúp một chuyện, không biết người nhà kia lại p·h·át điên lên như vậy, lại muốn g·i·ế·t h·ạ·i Phó Đình Hoa.
Ông trấn trưởng tuy rằng giọng điệu cầu người làm việc, nhưng nói đi nói lại đều là nếu chuyện này xử lý không tốt, cuộc sống của các ngươi trong thôn sẽ không dễ chịu đâu.
Người Phó gia sẽ sợ bọn họ sao? Việc bọn họ bồi dưỡng Phó Đình Hoa khó khăn đến nhường nào, còn suýt chút nữa bị người ta s·á·t h·ạ·i nữa chứ? Thật vất vả trở nên n·ổi bần bật thì lại có người vì y nháo mà muốn g·i·ế·t người? Có hợp lý không?
Vì thế người nhà họ Phó đã nói, tuyệt đối không hòa giải, cũng không can t·h·iệp vào quyết định của Phó Đình Hoa.
Dù sao Phó Đình Hoa định xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế ấy, họ tuyệt đối không quản, cho nên không cần phải cầu cạnh họ.
Người trong thôn thấy họ tranh luận kịch liệt, ban đầu không biết họ đang tranh luận cái gì.
Đến khi biết chuyện có người nhờ Phó Đình Hoa chữa bệnh, cuối cùng Phó Đình Hoa nói bên cậu ấy không chữa được, sau đó lại có người muốn g·i·ế·t Phó Đình Hoa thì hoảng sợ vô cùng.
Không phải, người ta không chữa được, ngươi còn muốn k·é·o một bác sĩ xuống mồ cùng, như thế có hợp lý không?
Người trong thôn đều cảm thấy quá đáng, vì thế mọi người sôi nổi lên tiếng, bất kể là trấn trưởng nào, trực tiếp đem người ta ph·áo oanh cho chạy trối c·h·ế·t.
Người Phó gia cũng vội vội vàng vàng, đến trong thành tìm Phó Đình Hoa và Tô Hòa.
"Đúng rồi, Đình Hoa đâu? Ở nhà hay ở đâu?" Phó Đại Quân hỏi.
"Cậu ấy đi giúp ba mẹ con dọn đồ rồi, vì muốn thường x·u·y·ê·n đến cửa hàng hỗ trợ mà, nên bảo hai người chuyển đến đây ở một thời gian." Tô Hòa đáp.
"À, vậy thì tốt; vậy chúng ta ở đây đợi bọn chúng hay là về nhà?" Phó Đại Quân bây giờ rất nóng lòng muốn gặp con trai.
Hôm qua người ta nhắm vào Phó Đình Hoa mà muốn g·i·ế·t, ông sợ chuyện này sẽ khiến Phó Đình Hoa sợ hãi.
"Con cũng không biết nữa, nhưng chắc Đình Hoa sẽ về nhà ngủ trưa, mọi người về nhà chờ cũng được."
Mấy người đem hàng hóa dỡ hết xuống, rồi lại lái xe đến khu ký túc xá nơi Tô Hòa và mọi người ở.
Vừa đến trước cửa nhà, Phó Đình Hoa cũng vừa kịp lái xe máy về.
"Đình Hoa!" Ngô Diễm Hoa k·í·c·h đ·ộ·n·g kêu lên.
Phó Đình Hoa dừng xe cẩn thận, nhanh c·h·ó·n·g xuống xe.
"Ba mẹ, Đại ca, sao mọi người lại đến đây?" Phó Đình Hoa có chút kinh ngạc hỏi.
"Ngươi còn nói được sao! Đứa nhỏ này, đi làm mà bị uất ức cũng không biết nói với người nhà." Ngô Diễm Hoa nói rồi sẽ k·h·ó·c.
Phó Đình Hoa thấy mẹ như vậy, không khỏi có chút luống cuống.
"Mẹ, con có bị uất ức gì đâu." Cậu thở dài nói.
"Không bị sao? Sao lại không bị chứ? Đều tại chúng ta..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận