Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 173: Thu ánh mắt đồ vật (length: 6920)

Buổi trưa, Phó Đình Hoa mang theo Phó Diễm Cúc trở về.
Lúc trở lại, sắc mặt hai người đều có chút khó coi.
"Làm sao vậy? Kết quả kiểm tra đi ra?" Tô Hòa mau tới trước hỏi.
"Trần Chí Kiệt tên súc sinh kia, ta sẽ không bỏ qua cho hắn." Phó Đình Hoa sắc mặt khó coi đến cực hạn, tấm kia đẹp trai tuấn mỹ sắc mặt tràn đầy khói mù.
"Sao... Làm sao vậy?" Lần đầu tiên nhìn thấy Phó Đình Hoa cái dạng này, ngay cả Tô Hòa đều có chút khẩn trương.
"Không có chuyện gì, không cần lo lắng." Phó Diễm Cúc nhanh chóng lôi kéo Tô Hòa đi một bên.
Đừng nói Tô Hòa, ngay cả Phó Diễm Cúc đều sợ hãi bộ dạng này của đệ đệ.
Tuy rằng cơn giận của hắn không phải đối nàng, mà là Trần Chí Kiệt.
"Tỷ, tỷ nói cho ta biết, đến cùng làm sao vậy? Đi kiểm tra đi ra cái gì?" Tô Hòa rất là gấp gáp hỏi.
Nếu không phải kiểm tra ra cái gì, Phó Đình Hoa cùng Phó Diễm Cúc sẽ không giống như hiện giờ.
"h·ạ·i, cũng không có gì, chính là kết quả kiểm tra biểu hiện nói, về sau ta có thể không mang thai được." Phó Diễm Cúc ngược lại là nhìn rất thoáng.
Nàng về sau cũng không muốn lập gia đình, không muốn lại chịu khổ vì hôn nhân.
Trải qua một lần nàng liền đã cực sợ, nơi nào còn dám kết lần thứ hai.
Thế nhưng cái niên đại này, nữ nhân không kết hôn, làm sao được.
Cho dù chính nàng không muốn kết, ba mẹ nàng lại thương nàng, phỏng chừng về sau cũng là tránh không khỏi muốn giới thiệu đối tượng cho nàng để nàng kết hôn.
Lần này vừa vặn không thể sinh dục phỏng chừng cũng không có người muốn nàng về sau hẳn là cũng không ai buộc nàng kết hôn.
Nàng liền muốn mang theo Uyển Nhi, thật tốt sống cuộc sống của chính mình.
Chờ Tô Hòa bên này có tiền công, nàng tin tưởng mình có thể nuôi nổi nữ nhi.
"Trần Chí Kiệt đúng là một tên súc sinh." Nghe được tin tức này, ngay cả Tô Hòa cũng không khỏi căm hận.
Ở thời đại này, việc sinh dục đối với một người nữ nhân rất trọng yếu.
Nếu Phó Diễm Cúc là do bản thân không thể sinh dục, kia không trách được ai.
Thế nhưng vấn đề là, nàng là lần đó bị đánh tới sinh non, thương đến t·ử cung, mới dẫn đến việc này.
"Không có chuyện gì, Tô Hòa, các ngươi không cần vì ta lo lắng. Ha ha, ta đi nấu cơm trước." Phó Diễm Cúc nói xong, muốn đi vào phòng bếp.
"Tỷ, ta đã làm xong rồi, ta đi gọi Đình Hoa bọn họ đi ăn cơm." Tô Hòa nói xong, liền hướng ngoài cửa đi.
Lúc này Phó Đình Hoa đang đứng ở trong sân, ánh mắt phức tạp.
"Nghĩ gì thế? Ăn cơm trước đi, hả? Buổi chiều ngươi không phải còn muốn lên ban?" Tô Hòa hỏi.
"Ừ." Phó Đình Hoa thu liễm thần sắc, sau đó lại hỏi Tô Hòa: "Tỷ của ta —— nàng không sao chứ?"
Tô Hòa hướng về phía hắn lắc lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không rõ ràng.
Tuy rằng Phó Diễm Cúc biểu hiện ra bộ dạng rất nhẹ nhàng, nhưng có phải đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ hay không thì ai mà biết.
"Đi thôi, đi ăn cơm trước." Phó Đình Hoa nói xong, liền lôi kéo tay Tô Hòa đi phòng bếp.
Ba đứa trẻ đã bị Phó Diễm Cúc gọi vào phòng bếp, ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn ăn.
"Khi nào thì đi thi bằng lái?" Lúc ăn cơm, Tô Hòa nhịn không được hỏi.
"Muốn đi học mấy lần, hơn nữa khoa mục một là lý luận tri thức, ngươi còn muốn xem sách." Phó Đình Hoa đáp.
Bây giờ đã có khoa mục một rồi sao?
"Ta có thể hiện tại liền thi khoa mục một." Tô Hòa nhanh chóng đáp.
"Ngươi sách còn chưa thấy đây." Phó Đình Hoa rất hoài nghi nhìn Tô Hòa.
"Ai nha, ta thật sự có thể, khoa mục một không phải khảo chút thường thức lái xe sao? Ta hiểu."
Phó Đình Hoa tranh không lại Tô Hòa, cuối cùng đành phải thỏa hiệp.
"Đợi ta dẫn ngươi đi thi."
"Ngươi không nghỉ trưa?" Tô Hòa có chút áy náy, dù sao nếu như nàng muốn đi làm, giữa trưa nhất định là được chợp mắt một chút.
"Không có việc gì, buổi chiều không giải phẫu, không có việc gì."
Vì thế, sự tình cứ như vậy vui sướng quyết định.
Bởi vì Phó Đình Hoa lái xe mang Tô Hòa đi cho nên Tô Hòa trực tiếp dứt khoát thuận tiện lấy sầu riêng đưa cho Thời Cẩn, miễn cho nàng phải đi một chuyến nữa.
Sau khi cơm nước xong, hai người bọn họ liền xuất phát, đi đến nhà Thời Cẩn trước.
Xe dừng ở Thời trạch, quản gia lập tức liền tiến lên đón.
Hắn đối Tô Hòa có ấn tượng, lần này trực tiếp nghênh Tô Hòa cùng Phó Đình Hoa vào cửa.
Phó Đình Hoa giúp Tô Hòa xách một túi sầu riêng, mặt không thay đổi đi vào Thời gia.
"A, Tô tiểu thư, cô đến rồi sao? Ôn Ngọc Như mà gặp được cô, khẳng định sẽ rất vui vẻ." Thời Cẩn đi vào phòng khách, sau đó cười nói.
"Ta vừa định tìm nàng, thế nhưng không biết nàng đang ở đâu." Tô Hòa có chút tiếc nuối trả lời.
"Ta đã thông tri cha mẹ của nàng, cha mẹ của nàng đã theo Kinh Đô đuổi tới, hiện tại nàng ở lại nhà cũ trước kia của nàng."
Thời Cẩn nói xong, liền nhìn về phía Phó Đình Hoa.
"Phó bác sĩ, ngài khỏe!" Hắn đối với Phó Đình Hoa vẫn là rất tôn trọng.
Trong giới, ai dám không tôn trọng Phó Đình Hoa?
Dù sao, mỗi người đều sẽ có lúc sinh bệnh.
Hiện nay, thủ thuật của hắn còn rất khó hẹn trước được.
"Thời t·h·iếu gia, cậu khỏe." Phó Đình Hoa cười chào hỏi.
Hai người hàn huyên hai câu, Thời Cẩn liền thấy gói sầu riêng lớn đặt dưới đất.
"Đây là —— cô nói sầu riêng?" Hắn chủ động hỏi Tô Hòa.
"Đúng, đưa tới cho Thời t·h·iếu gia nếm thử." Tô Hòa cười nói.
"Tốt; bao nhiêu tiền, tôi trả cho cô."
"Ta không dám lấy nhiều, sợ cậu không thích, liền lấy có mấy quả đến mà thôi, xem như đưa cho Thời t·h·iếu gia nếm thử một chút." Tô Hòa cười đáp.
Nàng muốn kết giao với Thời Cẩn vị đại t·h·iếu gia có tiền này, liền không thể keo kiệt.
"Thân huynh đệ, còn rõ ràng tính sổ. Tô tiểu thư, cô nói như vậy, về sau tôi đều không có ý tứ mua đồ của cô."
Thời Cẩn tuy rằng giọng nói như là nói đùa thế nhưng Tô Hòa biết người ta không bằng lòng chiếm tiện nghi của nàng.
Vì thế nàng cũng cười đáp lại: "Vậy ta liền không khách khí nha, tổng cộng 22 cân, một khối năm một cân, thu ngài 33 khối."
Thời Cẩn không nói hai lời, liền đưa tiền cho Tô Hòa.
"Thời tiên sinh, lúc mở cái trái cây này ra, dặn dò một chút đừng đâm vào tay. Đúng rồi, cho ta xin địa chỉ của Ôn Ngọc Như, có rảnh ta đi tìm nàng chơi."
Tô Hòa rời khỏi Thời trạch phía trước, hỏi địa chỉ của Ôn Ngọc Như mới đi.
Chờ sau khi hai người đi, quản gia Thời gia mới lên phía trước, đem gói sầu riêng lớn mở ra.
Một cỗ hơi thở sầu riêng đập vào mặt, quản gia có chút không chịu nổi cái vị này, lại rời đi hơi xa một chút.
"t·h·iếu gia, đây là cái thứ gì vậy?" Quản gia hỏi.
Thời Cẩn nhìn quả sầu riêng toàn thân mọc đầy gai đặt dưới đất, hơi nhếch khóe môi lên.
"Đây chính là thứ tốt, lấy vào trước đi. Chờ đêm nay người trong nhà tất cả về nhà rồi, lại mở ra cho mọi người cùng nhau nhấm nháp đi."
"Được rồi t·h·iếu gia." Quản gia không nói gì nữa, mà là đem sầu riêng bưng đi cất kỹ.
Đúng là đồ vật hiếm lạ chưa từng thấy, rất có thể thu hút sự chú ý của mọi người...
Bạn cần đăng nhập để bình luận