Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 221: Ân, ngươi rất lợi hại. (length: 7449)

Chờ Dư Húc cha con đi, Tô Hòa mới xách quà tặng mà Dư Húc cha con mang đến, vào trong cửa hàng.
Phó Đình Hoa nhìn mấy thứ trong tay nàng, không khỏi nhíu mày.
"Ai, không nhận không được mà." Tô Hòa bất đắc dĩ nói với Phó Đình Hoa.
Phó Đình Hoa không nói gì, thu hồi ánh mắt, lại giúp khách mua đồ tính tiền.
Chờ đám người tính tiền này đi rồi, Tô Hòa mới hỏi Phó Đình Hoa: "Nha, ngươi nói chân của Dư Húc hắn, còn có hy vọng cứu chữa không?"
Phó Đình Hoa suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Phải đi b·ệ·n·h v·iệ·n kiểm tra mới biết được."
Tô Hòa muốn hỏi, nếu Phó Diễm Cúc và Dư Húc đều có ý kia, Phó Đình Hoa sẽ đồng ý không?
Dù sao chân Dư Húc như vậy, Phó Đình Hoa hẳn là không muốn chị mình lại nhảy vào hố lửa chứ?
Nhưng nghĩ một chút, đều là chuyện chưa đâu vào đâu, mình hỏi vớ vẩn cái gì.
Mà Dư Húc hai cha con, đang trên đường về nhà.
Nơi hai người ở, cách cửa hàng của Tô Hòa hơn ba giờ đường, nhưng hai người không nỡ bắ·t xe, nên mặc kệ là đến hay về, đều chậm rãi đi bộ.
Chân Dư Húc xóc nảy, nên Dư Hi đều phải chậm lại chờ cha.
Hai cha con một đường không nói gì, đột nhiên, Dư Hi hỏi: "Ba, ba có phải thích Phó a di không?"
Phó a di hắn nói, đương nhiên là Phó Diễm Cúc.
Nghe con nói, Dư Húc không khỏi chua xót cười một tiếng.
"Sao có thể chứ, nói bậy bạ gì hả thằng nhóc! Phó a di ngươi tốt như vậy, ba làm sao có thể đi hại nàng được. Lần sau đừng nói mấy lời này nữa."
Người phụ nữ tốt như vậy, không phải hắn có thể xứng đôi.
Cái chân này, đã hủy hoại cả đời hắn, không thể hủy thêm một người phụ nữ vô tội nào nữa.
Hơn nữa em trai và em dâu của Phó Diễm Cúc, vừa nhìn đã không phải nhân vật đơn giản, hắn dựa vào cái gì mà mơ tưởng nàng?
Cả nhà bọn họ đã giúp hắn quá nhiều, hắn không thể lấy oán trả ơn, để Phó Diễm Cúc chịu khổ theo mình chứ?
Hắn nhất định phải cố gắng k·i·ế·m tiền, thoát khỏi khốn cảnh hiện tại, không thể suy sụp nữa, để người bên cạnh khổ theo mình.
Lần này, là một cơ hội để hắn xoay người.
Hắn nhất định phải làm cho nghề trang hoàng này có danh tiếng, để những người từng vứt bỏ và làm tổn thương hắn phải hối hận.
Về vấn đề tình cảm, đợi hắn giàu có, rồi tính sau.
Nếu đời hắn chỉ có vậy thôi, vậy hắn cũng sẽ không liên lụy người khác.
Nhưng sau khi về đến nhà, Dư Húc không ngờ kẻ vô sỉ kia còn dám đến.
Người đàn ông trước mắt ăn mặc bảnh bao, vì tổ chức được đội trang trí nên mấy năm nay sống khá hơn.
Nhưng Dư Húc biết, hắn thành c·ô·n·g đều là dẫm lên người khác mà thượng vị.
Người đàn ông trước mắt, tên Trần Phi, là bạn từ bé, lại là đồng hương của hắn.
Rõ ràng từng cả hai quan hệ tốt đến mức m·ậ·t th·i·ế·t, nhưng từ khi cái chân què kia, hai người liền trở thành cả đời không qua lại.
Nhưng buồn cười thay, thấy hắn có chút sinh ý, người đàn ông này lại muốn hắn hợp tác, còn muốn ăn hơn nửa tiền boa như trước, thật sự coi hắn là thằng ngốc sao?
"A Húc, về rồi à? Thế nào? Chuyện trước kia, cậu tính sao rồi?" Trần Phi cười đểu hỏi.
"Cút, đừng để ta nói lần thứ hai." Dư Húc lạnh lùng nói.
"Xùy!" Trần Phi kh·i·n·h th·ư·ờ·n·g cười một tiếng, sau đó nói: "Cậu nên nghĩ kỹ, một thằng què như cậu, nuốt nổi nhiều đơn hàng như vậy không?
Hợp tác với tôi thì khác, việc không cần cậu làm, dù sao chân cậu cũng không t·i·ệ·n đúng không?
Chỉ là tiền bạc đó, đến lúc chỉ có thể chia cho cậu hai phần.
Phải biết làm nhân viên kinh doanh, chia cho cậu hai thành, đã là nể tình nghĩa xưa rồi."
Dư Húc mặt không đổi sắc, tiếp tục lạnh lùng nói: "Cút."
Trần Phi thấy hắn vậy, cũng không hề giả vờ nữa.
"Dư Húc! Mày bây giờ chỉ là một thằng t·à·n p·h·ế què chân, có gì mà kiêu ngạo?"
Dư Húc quay đầu nhìn bạn thân từ nhỏ của mình, rõ ràng lúc trước tình cảm của hai người tốt như vậy, bây giờ người này, sao lại biến thành cái bộ mặt đáng gh·é·t toàn diện như vậy?
"Trần Phi, vì sao cuộc s·ố·n·g của tao tốt lên một chút, mày lại muốn đến quấy rầy tao? Tao bây giờ không khỏi nghĩ, có phải trước kia tao có gì đắc tội mày, đến nỗi mày muốn chà đ·ạ·p, sỉ nhục tao như vậy." Dư Húc rất mệt mỏi nói.
Nghe hắn nói, Trần Phi không khỏi biến sắc, sau đó lập tức nói: "Cái quỷ gì loạn thất bát tao chứ, không muốn hợp tác thì thôi, tao đợi đến lúc mày ăn không vô nhiều đơn hàng rồi hối hận."
Trần Phi nói xong, quay đầu bỏ đi, như chột dạ, sợ Dư Húc p·h·át hiện ra điều gì.
Thấy phản ứng này, Dư Húc thật sự cảm thấy có quỷ.
Hắn không khỏi hồi tưởng lại từng chút một giữa mình và Trần Phi, nghĩ nát óc cũng không ra.
"Ba, đến lúc mình làm trang hoàng, hắn có đến p·h·á hoại không ạ?" Dư Hi lo lắng hỏi.
Dư Húc lắc đầu, "Ba cũng không biết, hắn bây giờ chính là không muốn thấy ba tốt; về sau chúng ta làm việc vẫn là cẩn t·h·ậ·n một chút."
Đến giờ đóng cửa kết sổ, Tô Hòa và Phó Đình Hoa vừa đếm tiền vừa lẩm bẩm: "Sao ba hôm nay không thấy đưa sầu riêng đến nhỉ? Có xảy ra chuyện gì không?"
Hôm qua Phó Đại Quân và Ngô Diễm Hoa lúc đi, nói là muốn đưa sầu riêng đến, nhưng không nói rõ là hôm nay hay ngày mai đưa.
Nhưng dựa theo tính tích cực của họ, theo lý thuyết hôm nay phải đưa một chuyến rồi.
"Ngày mai thứ sáu nếu hơn bốn giờ chiều họ còn chưa đưa đến, em lái xe về xem sao." Phó Đình Hoa cũng nhíu mày.
Vì sao chọn bốn giờ về? Bởi vì người Phó gia chắc chắn sẽ đưa sầu riêng đến trước ba giờ, người lái xe tải ở thôn họ buổi chiều còn phải về mà.
"Ừ, được. Nếu ngày mai họ đến thì vừa vặn chia tiền bán sầu riêng mấy ngày nay cho họ. Tiện thể nói luôn, em nói chuyện với thương lái kia rồi, sầu riêng lấy giá sỉ một tệ một hào." Tô Hòa gật đầu nói.
"Một tệ một hào? Em còn muốn hỏi, vì sao lại chọn giá này?" Bình thường người ta chọn số chẵn cho dễ tính mà?
Nghe Phó Đình Hoa nói, Tô Hòa không khỏi đắc ý, sau đó vẻ mặt kiêu ngạo trả lời: "Đương nhiên là vì, em lợi h·ạ·i rồi. Thực ra giới hạn của em là một tệ, nếu hắn cò kè thêm, em có thể nhả ra. Ai bảo hắn dễ l·ừ·a d·ố·i vậy, em kiếm thêm được thì cứ kiếm thôi."
Phó Đình Hoa: ...
"Ừ, em rất lợi h·ạ·i." Phó Đình Hoa khẽ cười.
Khả năng ăn nói của Tô Hòa, anh thấy nhiều rồi, về cơ bản cãi nhau với nàng, không ai cãi lại được.
Nghĩ đến bác gái của anh, cũng bó tay với Tô Hòa, còn giúp mẹ anh khiến bác gái không còn quấy rầy nhà họ nữa, Phó Đình Hoa thấy vợ mình thật sự lợi h·ạ·i...
Bạn cần đăng nhập để bình luận