Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 231: Hành động (length: 7552)

Phó Đình Hoa chở Phó Đại Quân cùng Phó Quốc Khánh trở về.
Trên đường trở về, mấy người còn nghĩ đến rất nhiều khả năng.
"Ta cảm thấy ấy, người kéo hàng, sư phó Ngô thúc, thoạt nhìn không giống người như vậy." Phó Quốc Khánh vẫn không nhịn được nói.
"Lão Ngô đích thực không phải người như vậy. Hắn làm nghề kéo hàng này đã nhiều năm, trong thôn cũng không ai nói xấu hắn." Phó Đại Quân đáp lời.
"Đừng nghĩ nhiều vậy, đêm nay sẽ biết thôi."
Phó Đình Hoa tuy đang lái xe, nhưng vẫn luôn nghe bọn họ nói chuyện.
"Đình Hoa, con thấy đêm nay bọn chúng có đến không?" Phó Đại Quân hỏi.
"Chắc chắn." Phó Đình Hoa ra vẻ rất khẳng định.
Thấy hắn chắc chắn như vậy, Phó Đại Quân và Phó Quốc Khánh cũng yên tâm phần nào.
Phó Đình Hoa theo lời Tô Hòa dặn, từ con đường nhỏ cuối thôn, chậm rãi lái vào.
May mà Phó Đình Hoa lái xe giỏi; con đường này quá nhỏ, vừa vặn hơn một chiếc xe.
Ai mà phán đoán không tốt, xe sẽ xuống ruộng ngay.
Lúc này trời đã tối hẳn, bọn họ xuất phát về sau 4:30, hiện tại đã hơn bảy giờ.
Nhà Tô Hòa ở cuối thôn, giờ này cơ bản người làm đồng ruộng quanh đó đều về nhà, nên bốn phía yên tĩnh.
"Ba, anh hai, vào nhà trước đi." Đỗ xe xong, Phó Đình Hoa mở cửa, để Phó Đại Quân và Phó Quốc Khánh vào trước.
"Đình Hoa, khi nào chúng ta lên núi?" Phó Đại Quân vừa ngồi xuống vừa nói.
"Bọn chúng sẽ không đến sớm vậy đâu, mười một giờ hơn rồi đi cũng được. Giờ đi sớm, chỉ tổ nuôi muỗi." Phó Đình Hoa lạnh nhạt nói.
Mấy người ngồi ở nhà Tô Hòa, Phó Đình Hoa lại ra xe, lấy bánh mì và nước Tô Hòa chuẩn bị sẵn đưa cho Phó Đại Quân và Phó Quốc Khánh.
"Hả? Tô Hòa chuẩn bị à?" Phó Đại Quân cười ha hả.
"Ừ."
Nhìn vẻ mặt lạnh băng của con mình, Phó Đại Quân liền tức giận.
"Con ấy, tính tình nên sửa đổi đi. Tô Hòa tốt vô cùng, đừng cứ trưng cái mặt c·h·ế·t, lạnh như băng ra đó. Đến lúc người ta chán con mà chạy mất thì con có nước mà k·h·ó·c."
Phó Đình Hoa: ...
Phó Quốc Khánh nín cười, rồi cười nói với cha: "Ba cứ yên tâm đi, trước mặt vợ Đình Hoa đâu có vậy đâu."
"Sao lại không? Hôm nay ba thấy hết cả rồi, gặp Tô Hòa có cười đâu một cái."
Phó Quốc Khánh lắc đầu, cha mình già thật rồi.
Hoặc giả thế hệ trước biểu đạt tình cảm có phần trực tiếp.
Em trai hắn tuy rằng mặt mày không thay đổi, nhưng vừa thấy Tô Hòa, mắt dính chặt lấy nàng còn gì, làm gì có vẻ "lạnh như băng"?
Ba đấng mày râu ngồi ở nhà Tô Hòa, nói chuyện một lát rồi chẳng biết nói gì nữa, không khí bỗng chốc ngượng ngùng.
"Hay là ta với Quốc Khánh về trước đi, trễ thế này chắc chẳng ai để ý đâu." Phó Đại Quân ngồi không yên, muốn về nhà xem vợ.
"Đúng đó, con với ba về trước ạ." Phó Quốc Khánh cũng muốn về xem vợ con.
"Ừ, vậy ba với anh về trước đi, lát con qua tìm." Phó Đình Hoa gật đầu.
"Đình Hoa, con ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đêm nay để ba với anh con đi bắt người là được rồi."
Con trai đi làm cả ngày, lại lái xe đường dài, cha già xót lắm.
"Không sao đâu, con đi cùng cho chắc. Để con thu xếp bên này rồi qua tìm ba."
"Hay là đêm nay con ngủ luôn bên kia đi, để mẹ con dọn dẹp phòng cho con." Phó Đại Quân vội nói.
Con trai một mình cô đơn, ông xót.
Trước đây, đáng lẽ mình không nên nghe Ngô Diễm Hoa làm ầm ĩ, chia phòng của thằng út ra.
Giờ muốn bảo nó chuyển về, sợ rằng Tô Hòa không chịu.
"Cũng được, sao tiện thì làm vậy. Với lại, đêm nay có ngủ được không còn là ẩn số."
Phó Quốc Khánh nghĩ thấy cũng phải.
Đêm nay bắt người xong, chắc phải đưa lên đồn c·ô·ng an trên trấn.
Nên thôi thì cứ giằng co vậy, trời chắc cũng sắp sáng.
"Để mẹ con trải lại c·h·iếu g·i·ư·ờ·n·g cho con nhé, Tô Hòa với họ lại không có nhà, đến lúc đó con cứ qua nhà bên ngủ tạm mấy hôm nay."
Dứt lời, Phó Đại Quân liền dẫn Phó Quốc Khánh về phía nhà Phó gia.
Chỉ là hai người nhìn hơi lén lút, cảm giác t·r·ộ·m cắp nặng trĩu.
Phó Đình Hoa: ...
Không cần đâu.
Phó Đại Quân vừa về đến nhà, Ngô Diễm Hoa liền xông tới.
"Không phải mấy người bảo ở lại thành phố một đêm à?"
"Không, Đình Hoa chở chúng ta về." Phó Đại Quân đáp.
"Thế Đình Hoa đâu? Đi đâu rồi?" Phó Diễm Cúc hỏi.
"Đình Hoa ở nhà cũ cuối thôn."
"Sao không bảo nó qua đây? Tô Hòa cũng đi cùng à?" Ngô Diễm Hoa ngớ ra nhìn chồng và con trai lớn.
"Tô Hòa sao mà đi được, trong tiệm bận c·h·ế·t rồi, rảnh đâu mà đi. Đình Hoa là vừa hay được nghỉ cuối tuần, nên cùng về xem sao thôi."
"Thế sao mấy người bảo đêm nay không về? Làm cả nhà ta luống cuống cả lên. Đêm nay không phải bảo con với Quốc Khánh, còn có t·ử Diệu cùng nhau lên núi sao?" Ngô Diễm Hoa vội hỏi.
"Ái chà, gấp gì, ta đang định nói với mọi người về kế hoạch của chúng ta đây."
Phó Đại Quân và Phó Quốc Khánh vừa ngồi xuống, còn chưa kịp uống ngụm nước, đã bị người nhà Phó gia vây quanh hỏi han.
Đến khi hai người giải thích kế hoạch của Phó Đình Hoa và Tô Hòa xong, cả nhà Phó gia không nhịn được vỗ tay khen ngợi.
"Tô Hòa đầu óc, tốt thật đấy." Hà Phương Phương nghe bố chồng và anh cả kể lại, không nhịn được buột miệng.
Cô vốn đầu óc chất phác, gặp người như Tô Hòa, h·ậ·n không thể bê bộ não của Tô Hòa đặt lên đầu mình.
"Phải đó, có một chút công phu thôi, hai đứa đã nghĩ ra đối sách. Các con ấy, nên học hỏi Tô Hòa một ít." Phó Đại Quân nhìn các con dâu, không khỏi nói.
Trương Tiểu Hoa và Trần Tố Phân nghe Phó Đại Quân nói vậy, sắc mặt liền biến đổi.
"Ba, chuyện hôm qua là con nghĩ không thông, sau này con nghe theo ba sắp xếp ạ." Trương Tiểu Hoa vội vàng xin lỗi.
Thấy vậy, Trần Tố Phân cũng lập tức đứng dậy xin lỗi.
"Ba, con cũng vậy, sau này con cũng nghe theo mọi người ạ."
Phó Đại Quân vui vẻ nhìn hai cô con dâu rồi nói: "Các con đều ngoan, ba biết."
"Ông đã nói với Tô Hòa chuyện chúng ta định bồi thường tiền chưa?" Ngô Diễm Hoa hỏi.
"Chưa đâu, trong tình hình này sao tiện nói. Đến lúc chia tiền thì nói sau. Khoản thiệt hại này, chúng ta chắc phải tự bỏ vào thôi. Tô Hòa ấy, cứ bảo không trách chúng ta, còn quay lại an ủi chúng ta đây."
Nghe Phó Đại Quân nói, ba cô con dâu có chút xấu hổ cúi đầu.
"Đêm nay các con ở nhà chuẩn bị cho tốt. Đình Hoa chắc chắn đêm nay bọn chúng sẽ hành động, đến lúc bắt được người, cũng cần đồ ăn khuya chứ."
Thằng út nửa đêm đi bắt người cùng họ, đã mệt cả ngày, không thể để nó đói bụng.
"Vâng, con biết rồi, yên tâm đi ạ." Ngô Diễm Hoa đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận