Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 17: Hỏi thăm (length: 7781)

Nhìn thấy Tô Hòa như vậy, người Phó gia đều có chút cảm giác không thể tưởng tượng được.
Bọn họ kỳ thật cùng Tô Hòa tiếp xúc cũng không nhiều lắm, thế nhưng bọn họ dám khẳng định; trước đó Tô Hòa khẳng định không phải dáng vẻ giống như hiện tại.
Trước kia không chỉ Ngô Diễm Hoa không ưa Tô Hòa, Tô Hòa cũng không ưa Ngô Diễm Hoa.
Dù sao nàng từ nhỏ đã lớn lên ở thành phố lớn, cho dù diện mạo không tốt thế nhưng cũng có cảm giác tài trí hơn người, cảm thấy mình là người thành phố, rất không ưa những người thân t·h·í·c·h ở n·ô·ng thôn này.
Cho nên đối với bà bà n·ô·ng thôn, nàng cũng gh·é·t bỏ.
May mắn Ngô Diễm Hoa không ưa Tô Hòa, liền muốn để Tô Hòa cách xa mình một chút, cho nên quan hệ hai bên tuy rằng rất căng thẳng thế nhưng cũng không có ồn ào quá khó coi.
Vẫn là người Phó gia dạy dỗ tốt, Ngô Diễm Hoa không phải loại tính tình t·h·í·c·h gây chuyện như Lưu tẩu t·ử, nếu không cái nhà này chỉ sợ không được yên bình.
Có thể Ngô Diễm Hoa cũng là vì thanh danh của Phó Đình Hoa mà suy nghĩ, không muốn Phó Đình Hoa quá khó xử. Đáng thương tấm lòng của cha mẹ dưới t·h·i·ê·n hạ.
Hai đứa trẻ ở nhà Phó gia rất không tự nhiên, trẻ con nhà Phó gia rất nhiều, đối với chuyện này đối với hai em bé long phượng thai cũng tỏ ra rất tò mò.
Bởi vì hai đứa trẻ đều là con của Phó Đình Hoa, cho nên nữ quyến nhà Phó gia cũng không ai nói xấu về Tô Hòa và Nữu Nữu Tể Tể trước mặt con cái mình.
Không còn cách nào, tiểu thúc t·ử là người có tiền đồ nhất trong nhà, mỗi tháng p·h·át tiền lương và phiếu lương thực đều sẽ gửi về nhà một phần, bọn họ đều được nhờ.
Bầu không khí gia đình Phó gia rất tốt, con dâu cưới về trừ Tô Hòa, mặt khác đều thức thời hiểu chuyện.
Đặc biệt là Phó Đình Hoa bây giờ ở thành phố làm ăn càng ngày càng tốt, các nữ nhân trong nhà đều nghĩ sau này có thể ké chút ánh sáng của hắn.
Cho nên đối với Tô Hòa và hai đứa trẻ, bà bà của các nàng có thể lạnh mặt nhưng các nàng vẫn muốn dành sự tôn trọng cơ bản.
Thấy thời gian không sai biệt lắm, Tô Hòa nói với người nhà Phó gia: "Thời gian không còn sớm, ta về trước nấu cơm tối cho hai đứa nhỏ."
"Ấy nào được?" Tam tẩu Trần Tố Phân nghe thấy Tô Hòa nói, từ phòng bếp đi ra, sau đó nói.
"Em dâu, cơm của em và hai đứa nhỏ chị làm rồi, cùng nhau ăn cơm rồi về nhé."
Trần Tố Phân là người có tính cách điềm đạm nhất trong nhà, chị ấy tính cách cởi mở, trong nhà cũng là thuộc kiểu người mà ai cũng có thể hòa hợp.
Tô Hòa liếc nhìn Ngô Diễm Hoa, Ngô Diễm Hoa cũng nói: "Người đã đến nhà rồi, nhất định phải ăn cơm xong mới về chứ. Ba con và Đại ca bọn họ đều đang làm ở c·ô·ng trường, chắc cũng sắp về rồi. Sau khi ăn cơm xong, ta bảo ai đó đưa các ngươi về."
Nói xong câu đó, Ngô Diễm Hoa lại suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Hoặc là con ngủ lại đây đêm nay đi, phòng của Đình Hoa kia ta vẫn luôn bỏ không."
Gian phòng của đứa con trai út mà bà thương yêu nhất, Ngô Diễm Hoa nhất định là luyến tiếc động vào.
Con trai thỉnh thoảng dịp lễ tết đều sẽ về, bà nhất định sẽ không để cho gian nhà cũ đó bị bỏ hoang, làm sao bà nỡ.
Hiện tại Tô Hòa ở nhà cũ đó, nói thật chỉ có lần này Tô Hòa đến ở; trước đó Tô Hòa trừ lúc kết hôn và tết năm ngoái, những lúc khác đều không về thôn Thượng Nghiêu.
"Mẹ, bên này chúng con không có thứ gì cả, đợi ăn cơm xong chúng con về thôi." Tô Hòa cười đáp.
Nói thật, người ta giữ ngươi lại, cũng chưa chắc đã thật lòng muốn ngươi ở lại.
Hơn nữa nàng cũng không muốn để hai đứa nhỏ phải chịu ấm ức, bọn nó ở đây không quen, cho nên vẫn là về thôi.
Ngô Diễm Hoa thấy nàng từ chối, cũng không cố giữ lại.
Chỉ chốc lát sau, đám đàn ông trong nhà đều về.
"Ồ, đủ cả rồi à. Tô Hòa, con cũng đến đây." Ba của Phó Đình Hoa là Phó Đại Quân nhìn thấy Tô Hòa rồi nói.
Nói thật, việc Tô Hòa có thể thành c·ô·ng kết hôn với Phó Đình Hoa, c·ô·ng lao đều phải kể đến Phó Đại Quân.
Phó Đại Quân người này sống rất chính p·h·ái, Tô Hòa là con gái của ân sư của Phó Đình Hoa, nếu đã có c·ốt n·h·ụ·c của Phó Đình Hoa thì kết hôn là điều đương nhiên.
Cho đến bây giờ người nhà họ Phó cũng không làm rõ Phó Đình Hoa và Tô Hòa đã làm thế nào mà đến được với nhau, thế nhưng Ngô Diễm Hoa đã cảm thấy con trai mình nhất định là bị ép, một người có mắt nhìn như con trai bà sao có thể để ý đến Tô Hòa.
Phó Đại Quân không có cảm xúc chán gh·é·t gì với Tô Hòa, ông đối xử với các con dâu khác thế nào thì ông đối xử với Tô Hòa như thế.
Thế nhưng ông thương vợ, hơn nữa Tô Hòa cũng rõ ràng là không ưa nhà bọn họ, cho nên đối với chuyện phân chia gia sản và việc Tô Hòa ít lui tới với nhà bọn họ, ông cũng chưa từng can thiệp vào.
"Dạ, ba." Tô Hòa lập tức đứng lên, sau đó lại chào hỏi các anh trai của Phó Đại Quân đi th·e·o sau.
Sau đó, lại bảo hai đứa trẻ gọi ông bà nội, còn có Đại bá Nhị bá Tam bá.
Mấy người đàn ông cũng có chút kinh ngạc trước sự hành xử lễ phép của Tô Hòa, sau này nghe nói chuyện của Tô Hòa và Lưu tẩu t·ử, bọn họ đều h·ậ·n không thể đến nhà Lưu tẩu t·ử để nói lý lẽ.
"Chị ta không chiếm được t·i·ệ·n nghi gì của ta, cho nên các anh cũng đừng để chuyện này trong lòng." Tô Hòa lập tức nói.
Hôm nay nàng đá Lưu tẩu t·ử một cước cũng không nhẹ, có t·h·ù tại chỗ báo ngay, Tô Hòa không phải là người hẹp hòi.
Chỉ cần sau này không ai đến trêu chọc nàng nữa, nàng cũng sẽ không chủ động gây sự.
"Chuyện này, kỳ thật vẫn là vì con và trong nhà ít đi lại quá, nếu con thường xuyên đến nhà, ai trong thôn dám k·h·i· ·d·ễ con." Lúc này, Phó Đại Quân người vẫn luôn ít nói chuyện lên tiếng.
"Ba nói đúng; trước kia đều là vấn đề của con." Tô Hòa lập tức đáp lời.
Sau khi nàng nói những lời này, ngay cả Phó Đại Quân cũng nhìn nàng thêm vài lần.
Thật sự là khác quá nhiều, trước kia Tô Hòa nhìn bọn họ không ra gì, bây giờ bị ông nói như vậy mà cũng không tức giận?
"Con có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi." Phó Đại Quân hài lòng gật đầu.
Vào thời đại này, lương thực chủ yếu của các gia đình n·ô·ng thôn phần lớn vẫn là khoai lang, không phải nhà nào cũng có thể ăn cơm mỗi bữa.
Hiện tại sản lượng lúa mì chưa cao như vậy, nhất định là trồng khoai lang sẽ thu hoạch tốt hơn.
Thế nhưng bữa cơm chiều nhà Phó gia lại có cả khoai lang lẫn cơm trắng, nghĩ đến Tô Hòa là người thành phố không quen ăn khoai lang, cho nên trong nhà lại nấu thêm chút cơm trắng.
Bọn họ đã mang những món ăn phong phú hơn so với bình thường trong nhà ra để chiêu đãi Tô Hòa, nhưng đồ ăn thời đại này thật sự rất tệ, hơn nữa dầu muối cho ít, Tô Hòa vẫn ăn không quen.
Thế nhưng nàng chắc chắn sẽ không biểu hiện ra trước mặt người nhà họ Phó, tuy rằng nàng chỉ ăn một bát cũng không ăn thêm, dù sao nàng còn muốn giảm béo.
Sau khi Tể Tể và Nữu Nữu ăn xong, Tô Hòa liền bảo chúng nó đi chơi với các anh chị, nàng muốn cùng người nhà Phó gia thương lượng về ngọn núi đất.
"Ba, mụ, kỳ thật hai ngày nay con vốn cũng muốn đến tìm các người một chút, muốn hỏi xem nhà mình có miếng đất sườn dốc nào tương đối yên ổn không, con muốn lấy ra trồng ít đồ." Tô Hòa hỏi.
Lời này của nàng vừa ra, biểu cảm trên mặt nữ quyến nhà Phó gia đều không được tốt lắm.
Hiện tại cả nhà Tô Hòa tương đương với đã phân chia với bên nhà họ rồi, nếu bọn họ muốn lấy đất sườn dốc đi, sau này nếu những người khác muốn phân gia thì sẽ m·ấ·t đi đất để chia.
"Con muốn chỗ nào?" Ai ngờ, Phó Đại Quân liền trực tiếp đồng ý, còn tùy ý Tô Hòa chọn lựa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận