Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 304: Thích đồ vật, liền muốn đắp thượng chính mình con dấu (length: 6988)

Tô Hòa không biết thế nào, vậy mà có thể từ một đứa bé trên mặt nhìn thấy cái biểu cảm mặt đen lại.
Không sai, lúc này Tể Tể chính là đang mặt đen lại, rất là không nhịn được liếc mắt nhìn tiểu nữ oa đang oa oa khóc lớn trước mặt.
Tô Hòa: ...
Con trai của nàng, không lẽ sẽ diễn biến thành tra nam à?
"Đừng khóc đừng khóc mà, đệ đệ không chơi với con, con đi tìm bạn nhỏ khác chơi có được không?"
Tô Hòa đương nhiên sẽ không ép con trai mình chơi cùng tiểu nữ hài trước mắt.
Cô bé này, rõ ràng là đang cố tình gây sự.
Tô Hòa bảo vệ con trai mình như vậy, làm sao có thể đi b·ắ·t é·p Tể Tể?
Quả nhiên, cái kia nữ oa trực tiếp nói một câu: "Không cần, con chỉ muốn chơi với hắn, hắn đẹp trai."
Tô Hòa: ...
Lại thêm một người nữa là nhan kh·ố·n·g à?
Mà nói, đây là con nhà ai vậy, sao khóc lâu như vậy rồi, không có ai là người lớn ra quản lý à?
Tể Tể mắt lạnh nhìn đứa bé gái đáng gh·é·t này, quay đầu bỏ đi.
Cô bé kia thấy thế, sờ sờ nước mắt trên mặt mình, lại đi theo lên.
Tô Hòa: ...
"Ngươi đừng đi theo ta." Tể Tể nghiêm mặt nói.
Thấy Tể Tể hung dữ với mình, miệng tiểu nữ oa lại bĩu ra.
Thấy một màn này, Tô Hòa vội vàng lôi kéo Nữu Nữu ở gần đó, kêu con bé đi chơi với tiểu cô nương này.
Nữu Nữu con bé mẹ nó, nhất định là mụ mụ nói sao nó làm vậy mà.
Vì thế con bé tiến tới trước mặt nữ hài đang buồn nói: "Tỷ tỷ, ca ca con không chơi với tỷ, con chơi với tỷ được không."
Tô Hòa: ... Nữu Nữu nhà mình thật là, nhất châm kiến huyết, g·i·ế·t người tru tâm a.
Tiểu nữ hài kia lại không vui, con bé hất tay Nữu Nữu ra, sau đó nói: "Không được, con chỉ muốn chơi với hắn."
Thật là một tiểu nữ oa bá đạo, vừa thấy chính là từ nhỏ đã được nuông chiều.
Nói về trẻ con trong thôn, Tô Hòa ít nhiều cũng đã gặp mấy đứa.
Thế nhưng giống như tiểu cô nương này cô chưa từng thấy bao giờ.
Lúc này Tô Hòa mới chú ý đến quần áo nữ hài đang mặc.
So với mấy đứa trẻ khác ở n·ô·ng thôn này, chỉ mặc quần áo ca ca tỷ tỷ mặc còn thừa.
Cái này tiểu nữ oa, quần áo mặc trên người đều là chất lượng rất tốt, hơn nữa rất hợp thời trang ở niên đại này.
Vừa thấy, chính là con nhà người ta yêu chiều sủng ái.
"Con là con nhà ai vậy?" Tô Hòa không nhịn được kéo tiểu nữ hài hỏi.
Ai ngờ cái kia tiểu nữ oa lại ra vẻ người lớn nói: "Mụ mụ nói, không được tùy t·i·ệ·n nói với người ngoài về nhà mình."
Tô Hòa: ...
"Con là người trong thôn ta hả?" Tô Hòa đổi cách hỏi.
"Không phải, con cùng bà ngoại đến nhà bá bá chơi thôi." Tiểu nữ oa lắc lắc đầu sau đó nói.
À, thảo nào, mình không có chút ấn tượng nào về con bé.
"Được rồi bé con, con đến chỗ này, có nói với người nhà chưa? Chắc họ đang lo lắng đó."
Tô Hòa lúc này mới nhớ ra, tiểu cô nương này thoạt nhìn được sủng ái như vậy, không thể nào không có ai bên cạnh trông chừng nó được.
"Chưa ạ, nhưng con nói là, con muốn đi tìm đệ đệ đẹp trai chơi." Tiểu nữ oa nói rất đúng lý hợp tình.
"Nhà con ở đâu? Không đúng; nhà bá bá con ở đâu? Ta dẫn con đi tìm bà ngoại." Bà ngoại tiểu cô nương này, chắc đang sốt ruột lắm rồi?
Tiểu nữ oa do dự một chút, sau đó mới đột nhiên mở miệng nói: "A di, a di bảo đệ đệ hôn con một cái có được không? Chỉ một cái thôi ạ."
Tô Hòa không thể ngờ được mình có một ngày lại bị một tiểu nữ oa chỉnh cho hết chỗ nói rồi.
Khó trách vừa rồi Tể Tể kháng cự tiểu nữ hài trước mặt tới gần như vậy, phỏng chừng vừa rồi nó đã định thân Tể Tể mà không thành.
"Không được đâu con, chuyện này, không được ép người khác nha." Tô Hòa kiên nhẫn giảng đạo lý cho con bé.
"Vì sao ạ? Con rất t·h·í·c·h đệ đệ mà. Mụ mụ nói, t·h·í·c·h đồ vật, phải đóng dấu con dấu của mình lên, con muốn đóng dấu con dấu lên đệ đệ." Tiểu nữ hài vẻ mặt đương nhiên, hoàn toàn không thấy lời mình nói có bao nhiêu bá đạo.
Tô Hòa bất đắc dĩ, cha mẹ tiểu cô nương này, dạy con kiểu gì vậy? Mà lại nói với nó những lời này.
"Thứ nhất, con t·h·í·c·h người khác, cũng phải xem người khác có t·h·í·c·h con hay không đã nha. Thứ hai, đệ đệ là một người, không phải đồ vật, không được tùy t·i·ệ·n đóng dấu ."
Nếu không phải tiểu nữ oa trước mắt còn quá nhỏ, Tô Hòa thật sự muốn gõ đầu nó mấy cái.
Còn nhỏ tuổi, không lo học tốt, lại đi học người khác làm lưu manh.
"Con..." Tiểu nữ oa có chút thất lạc, nhất thời không biết nên đáp lại lời của Tô Hòa như thế nào.
A di này, mặt thì cười hì hì, nhưng lúc nói chuyện nghiêm túc, lại khiến người ta có chút sợ.
"Tiểu Linh, con làm gì ở đây vậy? Bà ngoại tìm con khắp nơi!" Lúc này, một giọng nói vọng tới chỗ hai người.
Một người phụ nữ ăn mặc rất lòe loẹt đi tới trước mặt tiểu nữ oa, nghiêm mặt nói.
Nàng mặc một chiếc áo khoác màu đen, nửa người dưới là một chiếc quần b·ò, tóc xoăn tít cả đầu.
Kiểu trang điểm này, ở niên đại này, đúng là quá thời thượng.
Tô Hòa vào thành lâu như vậy rồi, cũng chưa thấy ai ăn mặc thời thượng hơn người phụ nữ trước mắt.
"Tiểu dì." Tiểu nữ oa có chút ngượng ngùng kêu.
"Còn biết ta là tiểu dì của con à, đây là chỗ nào con có biết không? Đến lúc bị người ta lừa bán đi thì đáng đời." Cô gái kia dọa dẫm tiểu nữ oa rất ác l·i·ệ·t.
"Tiểu dì đáng ghét ." Tiểu nữ oa rất không vui nói.
Lúc này, thấy Tô Hòa đi ra ngoài hồi lâu rồi, mà vẫn chưa trở lại, Phó Đình Hoa rốt cuộc nhịn không được đi ra tìm nàng.
"Tô Hòa." Hắn vừa nhìn thấy Tô Hòa liền không nhịn được gọi tên nàng.
Vừa nghe thấy giọng nói này, người phụ nữ ăn mặc thời thượng kia liền không nhịn được nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Khi nhìn thấy Phó Đình Hoa, hai mắt nàng không nhịn được sáng lên.
Tô Hòa tự nhiên là không rảnh quan tâm người phụ nữ lạ mặt này, nàng cười đi về phía Phó Đình Hoa, sau đó hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì, em đi ra ngoài lâu quá, anh ra xem có chuyện gì." Phó Đình Hoa cau mày nói.
"À, không sao. Kia, người nhà của tiểu cô nương này tìm tới rồi, không liên quan đến chúng ta." Tô Hòa nói xong, nhìn về phía người phụ nữ thời thượng kia.
Cô gái kia có chút khinh miệt liếc nhìn Tô Hòa một cái, sau đó trực tiếp kéo tiểu nữ hài đi.
"Tiểu dì ơi, con còn muốn chơi với các đệ đệ muội muội." Tiểu nữ hài tên Tiểu Linh không vui, muốn thoát khỏi tay người phụ nữ thời thượng.
"Muốn ăn đòn hả con?" Người phụ nữ thời thượng cười lạnh nói.
"Con không muốn! Tiểu dì đáng ghét ." Tiểu Linh không nhịn được lẩm bẩm.
Người phụ nữ thời thượng không để ý đến nó, cưỡng ép lôi Tiểu Linh đi.
Nhìn thấy một màn này, Tô Hòa nhịn không được "Chậc chậc" hai tiếng.
Cái người phụ nữ thời thượng này, không biết có phải là kh·i·n·h thường người nhà quê hay không, từ đầu đến cuối đều tỏ vẻ kiêu ngạo với bọn họ.
Tô Hòa nhìn ra, nên cô cũng không chủ động nói chuyện với người phụ nữ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận