Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 384: Sự tình giống như có chút không đúng lắm (length: 7680)

Phó Diễm Cúc cảm thấy mẹ nàng thật sự là bị ma quỷ ám ảnh, chính nàng nặng bao nhiêu cân nàng biết rõ, Lưu Nghị không thể nào coi trọng mình.
Lúc này, cửa phòng bị gõ vang.
"Mẹ, chị, các người có ở trong đó không?" Người bên ngoài hỏi.
Là Tô Hòa, nàng sợ Phó Diễm Cúc không trị được Ngô Diễm Hoa, nên đi lên xem thế nào.
Ngô Diễm Hoa vội vàng mở cửa ra, sau đó để Tô Hòa đi vào, lại đóng cửa lại, như là có bí mật lớn gì muốn nói vậy.
"Mẹ, sao vậy?" Tô Hòa hỏi.
Ngô Diễm Hoa trước đưa mắt nhìn Phó Diễm Cúc, sau đó tức giận nói: "Còn không phải chị ngươi, chúng ta trăm phương nghìn kế kéo nàng từ cái hố lửa Trần gia ra, nàng lại muốn nhảy vào một cái hố lửa khác."
Tô Hòa nghe lời này của nàng, trong lòng giật thót.
Quả nhiên, Ngô Diễm Hoa không thể nào đồng ý.
"Mẹ, thật ra —— thật ra con thấy Dư đại ca tốt vô cùng." Tô Hòa cười, có chút khô khan nói.
"Tốt? Hắn không phải người què sao? Tốt ở chỗ nào?" Ngô Diễm Hoa cau mày nhìn Tô Hòa, vẻ mặt có chút không vui.
"Mẹ, chân của anh ấy, có thể chữa được, tuy sẽ không khỏi hẳn, nhưng có thể cải thiện. Bất quá còn chưa phẫu thuật, con cũng không dám nói chắc chắn. Con nói một vài điểm hợp nhau giữa anh ấy và chị con, mẹ nghe thử xem có lý không."
Tô Hòa nói xong, liền mong chờ nhìn về phía Ngô Diễm Hoa, khiến Ngô Diễm Hoa muốn cự tuyệt cũng không được.
Hơn nữa, nàng không thể nào từ chối Tô Hòa.
"Được, con nói xem." Ngô Diễm Hoa dứt khoát ngồi lên g·i·ư·ờ·n·g, chăm chú lắng nghe.
Tô Hòa hắng giọng hai tiếng, rồi nói: "Đầu tiên, sự nghiệp của Dư đại ca đã bắt đầu phát triển chậm rãi, chị đi theo anh ấy tuy rằng sẽ không giàu sang phú quý, nhưng chắc chắn không phải chịu khổ."
Nghe đến đây, Ngô Diễm Hoa không nhịn được ngắt lời Tô Hòa, rồi hỏi: "Sự nghiệp? Hắn không phải giúp người trang hoàng nhà cửa sao? Có sự nghiệp gì?"
Theo Ngô Diễm Hoa, Dư Húc cũng giống như mấy người thợ xây nhà trong thôn, làm việc tay chân mà chẳng kiếm được mấy đồng.
Nhà cửa ở n·ô·n·g thôn lúc này về cơ bản đều xây bằng gạch, trong nhà chẳng ai bỏ tiền ra trang hoàng cả.
Có điều kiện thì quét vôi lại tường thôi, nên căn bản không biết trang hoàng với xây nhà là hai việc khác nhau.
"Không phải mẹ, mẹ còn nhớ siêu thị của con không?" Tô Hòa đột nhiên chuyển chủ đề.
"Nhớ chứ."
"Vậy mẹ thấy siêu thị của con trang hoàng đẹp không?"
Ngô Diễm Hoa gật đầu, rồi nói: "Đương nhiên là đẹp."
"Đúng vậy, vì siêu thị của con trang hoàng quá đẹp, công việc làm ăn của Dư đại ca giờ rất phát đạt, anh ấy có nhiều mối làm ăn, dưới tay còn có mấy người bạn cùng làm. Bây giờ anh ấy là đầu nhóm thợ, không cần động tay làm mà vẫn lấy được nhiều tiền nhất. Mỗi tháng, thu nhập của anh ấy không dưới con số này đâu."
Tô Hòa nói xong, giơ bốn ngón tay.
"Bốn... 40?" Ngô Diễm Hoa há hốc mồm, không dám nói ra con số bà đang nghĩ.
"40 là gì chứ mẹ, 400." Tô Hòa nói thẳng.
"400?" Ngay cả Phó Diễm Cúc cũng kinh ngạc.
Nàng biết Dư Húc bây giờ k·i·ế·m được nhiều hơn trước kia, nhưng không ngờ nhiều đến vậy.
"Đúng vậy, hơn nữa tương lai anh ấy còn k·i·ế·m được nhiều hơn. Về sau nhà nước sẽ đại lực p·h·át triển bất động sản, người trong thôn sẽ chuyển lên thành phố, giá nhà trong thành phố cũng ngày càng đắt."
Ngày giá nhà tăng cao không còn xa nữa.
Tô Hòa cảm thấy, nàng phải cố gắng hơn, chăm chỉ k·i·ế·m tiền.
Nếu không với tốc độ này của nàng, bao giờ mới mua được mấy căn Tứ Hợp Viện ở Kinh Đô đây.
Tiền lương của Phó bác sĩ, Tô Hòa không trông cậy được vào, chỉ có thể dựa vào chính nàng.
"Tô Hòa à, con đang h·ố·n·g mẹ hả? Ai lại muốn chuyển lên thành phố sống chứ. Không trồng trọt gì cả, lên thành phố làm gì?" Ngô Diễm Hoa không tin, dù sao bà luyến tiếc cuộc sống ở thôn quê.
"Ấy da, mẹ à, tóm lại là sau này việc trang hoàng sẽ ngày càng phát triển; Dư đại ca còn tính mở c·ô·ng ty trang trí, sẽ không để chị đi theo anh ấy phải đói bụng đâu." Cuối cùng Tô Hòa cũng quay lại chủ đề chính.
"Nhưng chân hắn bị què." Ngô Diễm Hoa vẫn không chấp nhận được.
Tô Hòa bất lực thở dài, nhìn Phó Diễm Cúc một cái, mới nói: "Nhưng chị —— chị không thể sinh con, dù có mang thai, Đình Hoa nói việc sinh nở cũng cực kỳ khó khăn, anh ấy sẽ không để chị gặp nguy hiểm. Mà Dư đại ca đã có con trai, đứa bé đã mười sáu tuổi, không cần chị bận tâm chăm sóc. Với lại, nhà Dư đại ca chỉ có anh ấy và con trai, chị gả qua cũng không phải chịu cảnh mẹ chồng nàng dâu. Quan trọng hơn là, Uyển Nhi sẽ không phải chịu uất ức bên đó."
Tô Hòa nói nhiều như vậy, chỉ có câu cuối là khiến Ngô Diễm Hoa động lòng.
Trần Uyển Nhi, cháu ngoại của bà, là đứa cháu gái bà áy náy nhất.
Ba đang ở tù, hai mẹ con nàng và Phó Diễm Cúc đều không có nhà, đang ở nhờ nhà Đình Hoa và Tô Hòa.
Dù là em trai ruột thịt, nhưng chung quy không phải nhà mình, đúng không?
Ngô Diễm Hoa thở dài, rồi nói: "Các con thật sự không thấy Lưu Nghị tốt hơn sao? Mẹ Lưu Nghị nói, không ngại Diễm Cúc không sinh được con."
Tô Hòa: ...
Tô Hòa và Phó Diễm Cúc nhìn nhau, cả hai đều thấy Lưu Nghị này có gì đó kỳ lạ.
Tuổi tác cũng gần bằng Phó Đình Hoa vậy mà đến giờ vẫn chưa kết hôn, hơn nữa hắn vẫn ở n·ô·n·g thôn, mà giờ nhà mới giục cưới sao?
"Mẹ, mẹ không thấy Lưu Nghị này không ổn sao?" Tô Hòa nhìn Ngô Diễm Hoa, không nhịn được hỏi.
Bà hiện tại vừa lòng Lưu Nghị vô cùng, không hề nghi ngờ, người ta kiên trì muốn cưới Ngô Diễm Hoa như vậy, có phải có mục đích gì không.
"Có gì không ổn chứ? Chẳng phải thấy Đình Hoa phát đạt nên muốn nịnh bợ nhà ta sao?" Ngô Diễm Hoa không cho là đúng nói.
"Nịnh bợ? Đánh đổi bằng hạnh phúc cả đời con trai? Lưu gia không ngại Lưu Nghị tuyệt tự? Mẹ thử nghĩ xem, nếu Đình Hoa... Ngô..."
Tô Hòa chưa nói hết câu, Ngô Diễm Hoa đã vội vàng nhảy dựng lên bịt miệng Tô Hòa, sợ nàng nói bậy bạ.
"Hừ hừ hừ hừ hừ hừ, nói cái gì đó, Đình Hoa và con có hai đứa con rồi."
Phó Diễm Cúc thấy vậy, vội vàng tách tay Ngô Diễm Hoa ra, nói: "Mẹ làm gì vậy, coi chừng nghẹt Tô Hòa chết bây giờ."
Ngô Diễm Hoa vội vàng buông tay ra, nhìn Tô Hòa, có chút tức giận nói: "Tô Hòa con cũng quá đáng, loại chuyện này về sau không được nói bậy bạ, về sau đừng đem Đình Hoa ra so sánh."
Người n·ô·n·g thôn vẫn rất mê tín, không dám nói linh tinh, sợ đến lúc thành thật.
Ngô Diễm Hoa lúc này lập tức bái lạy bốn phía, miệng lẩm bẩm ý là những lời vừa nói chỉ là đùa thôi, không có ý gì.
Tô Hòa: ...
Chờ bà lải nhải xong, Tô Hòa mới bất lực nói: "Mẹ thấy đó, con vừa mới nói vậy thôi, còn chưa nói hết câu, mẹ đã khẩn trương như vậy. Vậy mẹ nghĩ xem, người nhà họ Lưu dựa vào cái gì mà vì nịnh bợ nhà mình, mà khiến dòng họ Lưu Nghị không có người nối dõi?"
Nghe Tô Hòa nói vậy, Ngô Diễm Hoa cảm thấy cũng có lý!
Bạn cần đăng nhập để bình luận