Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 437: Ta cảm thấy —— hắn hẳn không phải là tới giết ta (length: 7181)

"Ta một khi tâm tình không tốt, liền không nhịn được hút t·h·u·ố·c, ngại quá a." Mộ Bắc Thành rất là x·i·n· ·l·ỗ·i nói.
"Ngươi làm tổn thương rất nhiều người." Phó Đình Hoa lại đột nhiên nói.
Mộ Bắc Thành bị lời nói của hắn làm thân thể c·ứ·n·g đờ, sau đó châm chọc cười một tiếng, rồi nói: "Đúng vậy a, ta làm thương tổn rất nhiều người."
"Di thư của hắn, một chữ cũng không nhắc tới ngươi." Phó Đình Hoa ngẩng đầu nhìn Mộ Bắc Thành, lời nói cũng vô cùng châm chọc.
"Phải, ta người như vậy —— sao xứng được."
"Còn có Vân Dương tỷ tỷ, ngươi tuyệt đối không nên thương tổn người này. Trước khi ngươi ngoại tình, ngươi nên suy nghĩ một chút người vợ của ngươi, bằng không thì cũng sẽ không náo ra chuyện m·ạ·n·g người." Phó Đình Hoa như thể kiên nhẫn báo động, sau khi nói xong liền đi.
Nhìn bóng lưng hắn, Mộ Bắc Thành như thể trong nháy mắt già đi mười mấy tuổi.
Ôn Thành —— không t·h·í·c·h hợp với hắn.
Lưu đội đi tới phòng họp, nói với Tô Hòa: "Lưu Kiến Quân chạy trốn rồi."
"Cái gì?" Nghe vậy, Tô Hòa b·út cũng không cầm được.
"Nhà của Lưu Kiến Quân bị khóa từ bên trong nhưng trong nhà không có ai. Nhân viên đi hỏi hàng xóm của Lưu Kiến Quân, họ nói Lưu Kiến Quân hay ra ngoài nói chuyện phiếm với họ, còn nói mẹ hắn lâu rồi không thấy là vì con dâu l·y· ·h·ô·n với hắn, mẹ hắn bị đả kích quá lớn, ngã b·ệ·n·h, còn không cho ai đến thăm. Ta nghi ngờ——"
Nói tới đây, Lưu đội ngừng lại, không nói tiếp.
"Ngươi đoán rằng người phụ nữ có thai và đã c·h·ế·t, là mẹ của Lưu Kiến Quân?" Tô Hòa hỏi thẳng.
"Đúng vậy, trong nhà hắn không có ai, nếu mẹ hắn thật sự b·ệ·n·h l·i·ệ·t g·i·ư·ờ·n·g thì sao lại không ở nhà. Hơn nữa chúng ta cũng đã p·h·ái người đến các b·ệ·n·h v·i·ệ·n phụ cận, vừa nh·ậ·n được tin, không có ai tiếp nh·ậ·n b·ệ·n·h nhân nào tên là mẹ Lưu Kiến Quân. Các b·ệ·n·h v·i·ệ·n xa hơn cũng đã cử nhân viên, nhưng tạm thời vẫn chưa có hồi âm."
Lưu đội cũng không biết vì sao mình lại phân tích vụ án cho Tô Hòa.
"Lưu đội, phiền anh p·h·ái thêm người đến nhà tôi, bảo vệ người nhà tôi, tôi sợ. Đối tượng t·r·ả t·h·ù trọng điểm của Lưu Kiến Quân là tôi." Nghĩ đến đây, Tô Hòa càng thêm hoảng loạn.
"Cô yên tâm, đã p·h·ái thêm người, canh giữ ở mọi ngóc ngách trong nhà cô rồi. Chỉ cần có người dám xâm nhập, chúng tôi sẽ bắt ngay." Lưu đội bảo đảm.
Tô Hòa cảm thấy dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình, đặc biệt là hai đứa nhỏ còn quá nhỏ, tuyệt đối không thể để chúng xảy ra chuyện!
"Lưu đội, hôm nay chắc cũng sắp xong rồi, tôi và tiên sinh có thể về nhà không?" Tô Hòa lại hỏi.
"Tô tiểu thư, tôi nghĩ hiện tại tốt nhất cô nên ở lại cục cảnh s·á·t sẽ an toàn hơn. Tôi vừa đi kiểm tra lại, Lưu Kiến Quân trước ở trong quân đội chức quan không lớn, nhưng cũng không nhỏ. Hiện tại chúng ta không biết hắn có súng hay không."
Nghe Lưu đội nói vậy, Tô Hòa càng muốn về nhà.
Các con của cô, cô rất sợ chúng sẽ bị thương tổn vì cô.
"Lưu đội, tôi muốn về." Tô Hòa kiên trì.
"Được thôi. Vậy hai người——tự mình chú ý an toàn." Lưu đội cũng không nhất định muốn Tô Hòa ở lại cục cảnh s·á·t.
Tô Hòa không ở cục cảnh s·á·t, đối với họ mà nói còn có lợi hơn.
Cái gì có thể khiến hung thủ lộ diện? Tự nhiên là một con mồi mà hung thủ rất muốn bắt được.
Tuy rằng rất vô đạo đức, nhưng Lưu đội thật sự cảm thấy lúc này Tô Hòa không khác gì một con mồi, nên anh còn muốn khuyên Tô Hòa ở lại cục cảnh s·á·t.
Tô Hòa đứng lên, châm chọc cười rồi nói: "Hơn nữa vụ án cũng cần tiến triển, nếu tôi không xuất hiện, vạn nhất Lưu Kiến Quân cũng không lộ diện thì ai biết người tiếp theo bị h·ạ·i là ai."
Nghe nàng nói vậy, đồng t·ử Lưu đội rung động.
Vậy nên, Tô tiểu thư cũng biết mình là mục tiêu di động?
"Tôi thay mặt quần chúng nhân dân Ôn Thành, cám ơn Tô tiểu thư trước." Lưu đội rất t·h·iệ·t tình nói.
Tô Hòa khựng lại, không nói gì thêm, rồi đi.
Nàng vốn không phải người l·ươ·n·g t·h·iệ·n, sẵn sàng cống hiến vì người khác, chỉ là hiện tại, nàng và người nhà nàng mới là nguy hiểm nhất.
Vì người nhà, nàng không thể làm con rùa rụt cổ.
Thấy Tô Hòa đi ra, Phó Đình Hoa cũng đứng lên.
Hai người nhìn nhau, đều hiểu ý đối phương.
"Đi thôi, về nhà." Tô Hòa đưa tay về phía Phó Đình Hoa.
"Đi." Phó Đình Hoa nắm lấy tay Tô Hòa, kéo nàng ra khỏi cục cảnh s·á·t.
Lưu đội đi ra, phân phó vài người: "Cử người đi theo họ, bảo vệ họ, nhất định không thể để người xảy ra chuyện!"
Còn có Phó Đình Hoa ở bên cạnh, nếu có chuyện xảy ra, Ôn Thành chắc sẽ bị cả nước l·i·ệ·t vào danh sách những thành phố không t·h·í·c·h hợp để ở.
Dù sao an toàn không được bảo đảm thì ở làm gì.
Sau khi Tô Hòa và Phó Đình Hoa lên xe, Phó Đình Hoa nhìn Tô Hòa, không nhịn được hỏi: "Không sao chứ?"
Tô Hòa lắc đầu, rồi nói: "Tôi không ngờ người kia lại là người quen, hơn nữa lại là hắn. Lần đầu tiên tôi thấy Lưu Kiến Quân, hắn mặc quân phục, tôi cũng cảm thấy hắn rất chính p·h·á·i. Sau hai lần gặp, đều là hắn đến nhờ Ngọc Như t·h·a· ·t·h·ứ. Nhưng vì sao hắn lại nhắm vào tôi? Tôi cảm thấy——hắn không phải đến g·i·ế·t tôi."
Tô Hòa có một loại trực giác, cho dù tối đó mình không tỉnh, Lưu Kiến Quân cũng sẽ không g·i·ế·t nàng.
Hắn thậm chí còn không tìm phòng mình, chỉ tìm được phòng của bọn trẻ, có lẽ là muốn dùng con nít uy h·i·ế·p nàng?
"Một trong hai người phụ nữ đã c·h·ế·t, rất có thể là mẹ hắn." Phó Đình Hoa đột nhiên nói.
Tô Hòa cảm thấy khó tin: "Thật sự có người t·à·n nhẫn với mẹ mình như vậy sao?"
Phó Đình Hoa gật đầu, rồi lại lắc đầu.
"Có những người bị dồn đến đường cùng, có lẽ thật sự sẽ làm ra chuyện đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g. Tôi tin rằng ngày mai sẽ x·á·c định được thân ph·ậ·n hai người c·h·ế·t." Giọng Phó Đình Hoa rất khẳng định.
"Mong là vậy, tôi bây giờ chỉ sợ hắn nhắm vào không phải tôi, mà là Tể Tể và Nữu Nữu."
Tô Hòa cảm thấy hai nhân vật phản diện nhỏ của mình sẽ không gặp chuyện bất trắc khi còn nhỏ chứ?
Nhưng hiện tại cô lại cảm thấy việc mình đến đây đã p·h·á vỡ cốt truyện ban đầu, nên mọi thứ đều có thể thay đổi.
Không thể x·e·m· ·t·h·ư·ờ·n·g, hai đứa con của cô không thể xảy ra chuyện.
Thấy vẻ mặt khẩn trương của nàng, Phó Đình Hoa đưa tay nắm lấy tay Tô Hòa nói: "Đừng lo lắng, dạo này ta xin nghỉ ở nhà với mọi người."
"Ừ, tốt." Tô Hòa gật đầu ngay lập tức.
Có Phó Đình Hoa ở đó, cô sẽ có cảm giác an toàn hơn.
Khí tràng mạnh mẽ của Phó Đình Hoa thật sự dễ làm người ta an tâm.
Có hắn bên cạnh, cô cũng có thể yên tâm hơn một chút...
Bạn cần đăng nhập để bình luận