Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 247: Ta nghĩ Tô Hòa sẽ không ngại (length: 7848)

Đợi đến ngày thứ hai, Phó Đại Quân cùng Phó Quốc Khánh đều lo sợ bất an cùng nhau lên đường, muốn đưa sầu riêng vào trong thành cho Tô Hòa.
Hai người vừa đến nơi, Tô Hòa vừa vặn đưa cơm tới cho Tô Thế Minh.
Nhìn thấy Phó Đại Quân cùng Phó Quốc Khánh, Tô Hòa có chút kinh ngạc.
Dù sao ngày hôm qua, bọn họ hẳn là hai giờ chiều mới đến nhà, sao lại nhanh như vậy đã xuống dưới này?
Tô Hòa còn tưởng rằng bọn họ ngày hôm sau mới xuống đây.
"Ba, anh, lần này đưa sầu riêng sớm vậy ạ?" Tô Hòa cười hỏi.
"Tô Hòa, ngươi —— cái kia Đình Hoa tan sở chưa?" Phó Đại Quân có chút ngại ngùng hỏi.
"Đình Hoa? Chắc là tan rồi chứ. Giờ này chắc là tan tầm chạy về nhà ăn cơm rồi." Tô Hòa cười t·r·ả lời.
"Về nhà? Vậy chúng ta đi tìm hắn đi."
Phó Đại Quân không có mặt mũi cùng Tô Hòa thảo luận chuyện mua xe ngày hôm qua, vẫn là đi th·e·o con trai hắn nói chuyện đi.
"À được ạ, các anh ăn cơm chưa? Em nấu cơm nhiều hơn, các anh trực tiếp về nhà ăn là được rồi, em gọi chị tư th·e·o các anh cùng nhau trở về."
Tô Hòa nói xong, không đợi Phó Đại Quân đáp lời, liền trực tiếp đi vào trong tiệm gọi Phó Diễm Cúc.
Nghe được ba ba cùng anh trai lại tới trong thành, lần này Phó Diễm Cúc không k·é·o dài thời gian, trực tiếp mang th·e·o hai người về nhà.
Vừa đến cửa nhà, ba người lại đụng phải Phó Đình Hoa cũng đang tan tầm về nhà.
"Đình Hoa."
"Đình Hoa."
Vừa nhìn thấy Phó Đình Hoa, Phó Đại Quân cùng Phó Quốc Khánh đều đồng thanh kêu lên.
"Ba, anh cả, hôm nay các anh tới sớm vậy. Ăn cơm chưa? Đi, cùng đi ăn cơm đi." Phó Đình Hoa cười chào hỏi.
Hai người nghĩ đến ở tr·ê·n bàn cơm đúng là tương đối dễ đàm, vì thế liền th·e·o vào, nhịn lại chuyện xe chưa hỏi.
Hơn nữa thái độ này, giọng điệu này của Phó Đình Hoa lại hiền hòa như vậy, hai người đều buông lỏng không ít.
Ngày hôm qua bọn họ nh·ậ·n lấy cái xe kia, chắc là không gây ra chuyện gì chứ.
Vì thế đang dùng cơm, Phó Đại Quân liền trực tiếp hỏi.
"Đình Hoa à, ngày hôm qua chúng ta nh·ậ·n lấy chiếc xe tải kia, không gây ra phiền toái gì cho con chứ?"
Phó Đình Hoa không ngờ người nhà vậy mà có thể nghĩ tới điều này, vì không tạo áp lực gì cho họ, hắn nhanh c·h·óng t·r·ả lời: "Không có, không có đâu, thật mà."
"Thật hả? Hôm qua chúng ta trở về, nói chuyện với mẹ con xong, mẹ con bảo loại lễ này tốt nhất đừng nh·ậ·n mới phải. Chúng ta đều sợ, đến lúc lại gây phiền phức cho c·ô·ng việc của con. Ba với anh cả bàn nhau, hay là hôm nay chúng ta đi t·r·ả xe lại? Rồi vẫn là để ba con đặt cái xe ba bánh kia trước thì tốt hơn." Phó Quốc Khánh cũng lo lắng cả đêm.
Phó Đình Hoa bị trí tưởng tượng của bọn họ làm cho dở k·h·ó·c dở cười, thế nhưng người nhà có thể nghĩ cho hắn như vậy, hắn lại rất cảm động.
Dù sao đối mặt với sự dụ hoặc lớn như vậy, hơn nữa còn là đồ vật đã đến tay, họ vẫn có thể nghĩ đến chuyện t·r·ả trở về.
"Không có chuyện gì đâu, đến lúc con bù thêm tiền chênh lệch là được. Không sao đâu, các anh đừng lo lắng." Phó Đình Hoa an ủi hai người.
Thấy Phó Đình Hoa bình tĩnh như vậy, nỗi lo lắng trong lòng hai người rốt cuộc cũng được trút bỏ.
Vì thế Phó Quốc Khánh liền bắt đầu kể cho Phó Đình Hoa về việc hắn nhận chở hàng kiếm thêm thu nhập.
"Hôm qua á, xe này của anh vừa lái về tới, liền có người trong thôn hỏi anh có nhận làm ăn không. Chú không biết đâu, thằng con trai của Ngô lão đầu là Ngô Thanh ấy, chuyên t·r·ộ·m đồ nhà mình với t·r·ộ·m đồ nhà khác ấy. Giờ người trong thôn không ai muốn thuê nhà nó k·é·o hàng, nên mới tìm đến anh. Dù sao giờ chỉ có nhà mình có xe tải thôi mà."
Khóe miệng Phó Quốc Khánh gần như ngoác đến tận mang tai t·ử rồi.
Thấy xe không cần t·r·ả, hắn lại có xe để lái, hơn nữa còn là xe tốt như vậy, đương nhiên hắn vui rồi.
"Được thôi, con nghĩ Tô Hòa sẽ không phiền đâu." Phó Đình Hoa cười nói.
"Vậy anh chia cho các em năm thành nhé?" Phó Quốc Khánh mặt hơi ngượng ngùng được hoảng sợ.
Dù sao anh em ruột thịt trong nhà, còn đến bàn chuyện này, nghe lộ ra hai anh em có vẻ tính toán chi li quá.
Nhưng hôm qua mẹ hắn Ngô Diễm Hoa dặn, nhất định phải bàn bạc kỹ với Tô Hòa bọn họ, không được bận tâm đến chuyện ngại ngùng này.
Cho nên hắn rất nghe lời mà hỏi ý kiến Phó Đình Hoa.
Dù sao mình là một thằng đàn ông, lại đi th·e·o em dâu để bàn chuyện chia chác thì cũng kỳ cục quá, phải không?
"Em nghĩ chắc Tô Hòa cũng không muốn chút chia hoa hồng đó đâu, nhưng em vẫn cứ hỏi thử xem. Gần đây nếu anh không thiếu sầu riêng, muốn nhận mối nào thì cứ nhận thôi, không cần cố kỵ bên em đâu."
Nghe Phó Đình Hoa t·r·ả lời, Phó Quốc Khánh càng vui vẻ hơn, liền nhanh c·h·óng gắp thức ăn cho Phó Đình Hoa.
"Tới, tới, tới, ăn cơm đi."
Phó Diễm Cúc nhìn bọn họ ba người nói chuyện phiếm, cũng không nhịn được bật cười.
Chú ý tới Phó Diễm Cúc, Phó Đại Quân cũng chuyển đề tài sang người nàng.
"Diễm Cúc à, dạo này vẫn khỏe chứ?"
"Khỏe lắm ạ, dạo này bận rộn theo Tô Hòa trong cửa hàng." Phó Diễm Cúc cũng cười t·r·ả lời.
"Vậy thì tốt rồi, ba thấy rõ là dạo này con vui vẻ hẳn ra đấy, nhìn xem, người cũng có da có thịt hơn rồi."
"Vậy ạ?" Phó Diễm Cúc có chút ngại ngùng s·ờ s·ờ mặt mình.
"Dạo này Trần gia có đến nhà mình gây sự không?" Phó Diễm Cúc hỏi.
Phó Đại Quân nghe vậy, vội vàng quay đầu nhìn quanh, p·h·át hiện Uyển Nhi không biết từ lúc nào đã ăn cơm xong ra khỏi bếp, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không có đâu, nhưng nghe nói nhà họ dạo này cũng không được tốt lắm, chắc là không có thời gian đến tìm mình gây phiền phức đâu." Phó Đại Quân cũng không nhịn được thở dài.
"Không được tốt lắm? Sao vậy ạ?" Phó Diễm Cúc tò mò hỏi.
Trong đáy mắt nàng không hề có một tia để ý chuyện người Trần gia c·h·ế·t hay s·ố·n·g, hoặc là cười tr·ê·n nỗi đau của người khác, chỉ là tò mò mà thôi.
Có thể thấy được, Phó Diễm Cúc đã hoàn toàn không quan tâm đến người nhà Trần gia bên kia nữa.
"Nghe nói hình như là do trước đây họ ở trong thôn, hay x·u·y·ê·n k·h·i· ·d·ễ mấy gia đình kia.
Không biết thế nào nghe nói chỗ dựa của họ ngã rồi, Trần Chí Kiệt bị bắt.
Cho nên đám người từng bị Trần gia cô lập mới liên kết lại, nhằm vào người nhà Trần gia.
Thôn trưởng thôn họ sợ gây chuyện nên cũng mặc kệ người nhà Trần gia.
Anh cả và Trần Chí Kiệt nhà Trần gia đều bị bắt, chỗ dựa lại ngã.
Thêm việc càng ngày càng nhiều hàng xóm láng giềng đến xem trò cười, nên hiện giờ người nhà Trần gia sống rất khổ sở."
Phó Đại Quân nói rồi cũng không khỏi cảm thán.
"Con thấy bọn họ đáng đời, nên làm nhiều việc trái lương tâm quá rồi, cuối cùng cũng gặp báo ứng." Phó Quốc Khánh không hề che giấu việc mình cười tr·ê·n nỗi đau của người khác.
Hắn đã thấy đám người Trần gia đáng đời, thì sao nào?
"Ấy, đừng nói vậy." Phó Đại Quân liếc nhìn con gái, nhanh c·h·óng ngăn cản con trai mình thổ tào về người Trần gia.
"Anh cả nói không sai đâu, bọn họ đáng đời đấy." Phó Diễm Cúc mới không phải loại trái tim pha lê gì đó.
Đám người Trần gia sẽ ra nông nỗi này đều là tự làm tự chịu.
Trước kia đám người đó cứ đ·á·n·h rồi mắng nàng, nàng coi như đã nhìn thấu.
Đồng tình ư? Không có đâu.
Trong mắt nàng, bây giờ quan trọng nhất chính là mình và con gái Uyển Nhi.
Trước kia người Trần gia không chỉ sai khiến nàng, còn sai khiến cả con gái nàng, coi nó như người ở mà đối đãi.
Hiện giờ Trần Uyển Nhi mới chuẩn bị tròn bảy tuổi, cái gì cũng biết làm một chút.
Đó là vì ở Trần gia, bị b·ắ·t nạt nên không thể không rèn luyện ra.
Còn hiện tại, nàng không còn là người toàn tâm toàn ý trả giá để lấy lòng nhà chồng nữa.
Tô Hòa nói đúng, phải yêu bản thân mình trước thì những người yêu thương, quan tâm mình mới cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.
Cho nên nàng tính chuyện yêu mình lên hàng đầu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận