Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 152: Uống rượu hỏng việc a (length: 7234)

Phó Đình Hoa không biết lúc này Tô Hòa đến cùng ý thức còn lại bao nhiêu, cảm nhận được tay của nàng từ vạt áo mình chậm rãi sờ lên, hầu kết Phó Đình Hoa không nhịn được nhấp nhô lên.
Nàng đang học dáng vẻ hắn dạy nàng sáng nay, sờ cơ bụng của hắn.
Phó Đình Hoa bị tay Tô Hòa làm cho khô nóng không thôi, trán cũng rịn ra một chút mồ hôi.
Sợ mọi chuyện vượt quá tầm khống chế, hắn nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ bé không an phận của nàng.
Tô Hòa mê man ngẩng đầu nhìn Phó Đình Hoa, bất mãn hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
Phó Đình Hoa nhẹ thở dài một hơi, ý định giảng đạo lý với nàng.
"Không phải say sao? Ngủ được không?"
"Không được! Ta không có say!" Tô Hòa 'c·h·é·m đinh c·h·ặ·t sắt' nói.
Người say bình thường đều t·h·í·c·h nói mình không say, cha hắn Phó Đại Quân chính là như vậy.
Phó Đình Hoa trầm mặc mấy giây mới hỏi: "Vậy ta là ai?"
"Ngươi là lão c·ô·ng của ta đó." Tô Hòa đáp bằng giọng điệu kiểu như "Sao ngươi ngốc thế".
Con ma men nhỏ này.
Phó Đình Hoa thầm nghĩ trong lòng.
Lúc tỉnh táo, Tô Hòa không bao giờ gọi hắn là lão c·ô·ng.
Thấy đối phương không để ý đến mình, Tô Hòa giật tay khỏi sự kh·ố·n·g chế của Phó Đình Hoa, tiếp tục s·ờ soạng.
Hầu kết Phó Đình Hoa lăn lộn, mồ hôi cũng không khỏi càng lúc càng nhiều.
"Tô Hòa, đừng hối h·ậ·n vào sáng sớm mai." Hắn lại bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang lộn xộn của nàng, giọng nói dễ nghe pha lẫn chút khàn khàn.
"Không hối h·ậ·n đâu, ngươi là lão c·ô·ng của ta, dám không cho ta sờ!"
Tô Hòa rất ít khi say, nên hoàn toàn không biết sau khi say rượu mình biến thành một 'nữ lưu manh'.
Vừa dứt lời, Phó Đình Hoa liền xoay người đè nàng xuống dưới thân, rồi dùng môi bịt kín cái miệng nhỏ nhắn trắng mịn diễm lệ của nàng.
"Ưm..."
Sau đó nàng không còn cơ hội nói một câu hoàn chỉnh nào, chỉ cảm thấy cả người luôn trong trạng thái 'nước sôi lửa bỏng'.
Thể lực của nam nhân quá tốt, hơn nữa đây cũng coi như lần đầu khai trai nên 'chơi đùa' Tô Hòa không hề nhẹ tay.
Cuối cùng, Tô Hòa cũng lấy lại được chút lý trí.
Trước khi ngủ mê, Tô Hòa nghĩ thầm, mình không bao giờ 'u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u' lung tung nữa.
...
Ngày hôm sau, Tô Hòa mơ mơ màng màng mở mắt.
Đầu đau quá, lời nói của Phó Đại Quân quả nhiên không thể tin, ông ta nói rằng 'u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u' vào ngày hôm sau sẽ không khó chịu gì cả.
Tô Hòa có chút mờ mịt ngồi dậy, vừa nhìn, quần áo trên người mình đã được thay.
Đúng, tối qua!
A a a a a a a a a...
Tô Hòa gào thét trong lòng.
Tối qua nàng đã làm những gì vậy!
Dù là hành vi vô ý thức sau khi say rượu, nhưng những chuyện xảy ra tối qua Tô Hòa đều không quên chút nào.
Nghĩ đến việc tối qua người đàn ông dùng đôi tay rắn chắc ôm mình, Tô Hòa liền đỏ mặt che kín mặt.
Là nàng chủ động, Phó Đình Hoa ngăn cản nàng hai lần, nhưng đều không thành công.
Nàng thật sự rất đói khát, hễ cứ say rượu là không thể cưỡng lại sự quyến rũ của nhan sắc.
May mà ở thế giới hiện đại, t·ửu lượng của mình tốt một cách thần kỳ.
Nếu không thì, nếu như trước đây mà say xỉn, chắc chắn nàng sẽ làm ra chuyện đến hội sở 'điểm' trai.
Nhìn quần áo đã được thay sạch sẽ trên người, cùng với cơ thể rất sảng k·h·o·á·i của mình, hẳn là Phó Đình Hoa đã giúp nàng 'dọn dẹp' qua.
'U·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u' hại người thật, Tô Hòa ơi.
Lần trước Phó Đình Hoa bị nguyên chủ 'Bá Vương ngạnh thượng cung', lần này lại bị chính mình...
Ai, không thể không nói, bác sĩ Phó này thật là th·ả·m.
Chuyện g·i·ư·ờ·n·g chiếu của hắn đều không thoát khỏi việc bị cưỡng ép.
Nghĩ đến đây, Tô Hòa không khỏi cảm thán.
Khi đang định xuống g·i·ư·ờ·n·g, cửa phòng mở ra.
Tô Hòa nhìn về phía cửa phòng, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với Phó Đình Hoa vừa bước vào phòng.
Tô Hòa: ...
Phó Đình Hoa: ...
Tô Hòa có chút không tự nhiên co rúm ngón chân lại, dù nội tâm có mạnh mẽ đến đâu, nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, nàng vẫn không nhịn được đỏ mặt.
Mà Phó Đình Hoa rõ ràng tốt hơn nàng nhiều, hắn đi đến mép g·i·ư·ờ·n·g ngồi xuống, đưa tay sờ trán Tô Hòa.
Tô Hòa theo bản năng muốn tránh né, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
"Nhiệt độ cơ thể bình thường, có chỗ nào không thoải mái không?" Phó Đình Hoa nhìn Tô Hòa, nhỏ giọng hỏi.
Sao hắn lại— Sao hắn lại như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy? Thật tự nhiên.
Chẳng lẽ chỉ có mình nàng khẩn trương x·ấ·u hổ thôi sao?
"Không có." Tô Hòa không hiểu sao, cảm thấy có chút thất vọng.
Phó Đình Hoa rất nhạy cảm nhận ra sự thay đổi cảm xúc của Tô Hòa, liền kéo nàng vào l·ò·n·g ngay lập tức.
Tô Hòa không hề phòng bị, cảm nhận được hơi thở dễ chịu của người đàn ông, nàng đã ở trong l·ò·n·g hắn.
"Có phải đau đầu không?" Phó Đình Hoa đột nhiên lên tiếng.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng xoa bóp đầu cho Tô Hòa trong l·ò·n·g.
Tô Hòa chỉ cảm thấy thoải mái vô cùng, th·eo bản năng nhắm mắt lại, cơn đau đầu cũng dịu đi không ít.
"Thật x·i·n· ·l·ỗ·i." Người đàn ông đột nhiên nói x·i·n· ·l·ỗ·i.
"Hả?" X·i·n· ·l·ỗ·i nàng vì cái gì?
"Tối qua là lỗi của ta. Lúc ý thức của ngươi không rõ ràng... Đừng giận, được không? Ừm... Nếu em muốn tức giận cũng được, nhưng đừng làm tổn hại đến thân thể mình. Em muốn đ·á·n·h hay mắng anh đều được, không cần phải nhịn."
Giọng nói dễ nghe của Phó Đình Hoa lại nói ra những lời Tô Hòa không hiểu.
Thì ra là— Không chỉ mình nàng khẩn trương, có lẽ bác sĩ Phó cũng sợ nàng tức giận?
Khoảnh khắc này, tâm trạng Tô Hòa sáng sủa ngay lập tức.
"Ngươi cũng biết là ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà." Tô Hòa lập tức lên án.
"Ừm, là vì anh rất t·h·í·c·h em như vậy tối qua, anh thật sự không nhịn được..."
Phó Đình Hoa chưa nói hết câu đã bị Tô Hòa bụm miệng lại.
"Không cho nói!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên, Tô Hòa không dám tưởng tượng đến bộ dạng đói khát của mình tối qua.
Trong lúc suy nghĩ lung tung, nàng không nhận ra đáy mắt Phó Đình Hoa có một tia ý cười và vẻ thú vị.
"Anh không nói nữa. Vậy em đừng giận có được không? Đều là lỗi của anh." Phó Đình Hoa nói xong còn hôn lên trán Tô Hòa một cái.
"Ừm—— miễn cưỡng t·h·a· ·t·h·ứ cho ngươi."
Tô Hòa vừa dứt lời mới nhớ ra, có phải nên đi làm bữa sáng không?
"Tể Tể và Nữu Nữu đã dậy chưa?" Tô Hòa hỏi.
"Vẫn chưa, tối qua ngủ hơi muộn."
"À, tối qua anh tắm cho bọn chúng à?" Tô Hòa hỏi đến hai đứa trẻ một cách muộn màng.
"Tắm rồi, dỗ bọn chúng ngủ xong anh mới về phòng."
Oa, bác sĩ Phó quả nhiên là người đàn ông tỉ mỉ, sau này người đàn ông này là của mình.
Tô Hòa mừng thầm.
"Đỡ hơn chút nào chưa?" Tay Phó Đình Hoa vẫn xoa b·ó·p đầu cho Tô Hòa.
"Đỡ hơn nhiều rồi, có thể... muốn xuống g·i·ư·ờ·n·g làm điểm tâm cho bọn trẻ." Tô Hòa nói.
"Anh đã làm xong rồi, em không cần lo."
Nghe câu này, độ hảo cảm của Tô Hòa với Phó Đình Hoa lại tăng lên một bậc.
Xem ra hắn vẫn còn chút lương tâm, lăn lộn nàng cả đêm, ngày hôm sau không để nàng bận tâm đến những việc vặt vãnh trong nhà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận