Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 328: Nghĩ kĩ cực sợ (length: 7461)

"Cái gì? Thị... Thị trưởng? X·á·c định là nói thị trưởng?" Tô Thế Minh cũng không nhịn được trợn tròn mắt nói.
Đây chính là thị trưởng a, lại muốn p·h·ái người đến bảo hộ con rể hắn?
"Ừ." Phó Đình Hoa thản nhiên gật đầu.
"Người đâu?" Tô Thế Minh lại hỏi.
"Về người thì đại khái đến lúc đó sẽ ở cách vách chúng ta ở, tới hẳn là cũng sẽ không báo cho chúng ta biết, sợ ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của chúng ta ở đây. Ta chỉ là nói với các ngươi một chút chuyện này thôi, các ngươi không cần để ý." Phó Đình Hoa nhấn mạnh.
Vậy làm sao mà không để ý được chứ? Tất cả mọi người nghĩ thầm.
"Vậy chúng ta thì sao? Đến lúc đó chúng ta nấu cơm có cần giúp bọn họ cùng nhau làm không? Cơm của bọn họ hẳn là đều thuộc về chúng ta quản chứ?" Văn Thanh lại hỏi.
"Không cần, bọn họ thường ngày sẽ không xuất hiện trong cuộc s·ố·n·g của chúng ta, các ngươi không cần phải để ý đến bọn họ, không để họ ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của chúng ta." Phó Đình Hoa có chút bất đắc dĩ nói.
"Hả? Vậy không tốt lắm đâu?"
Đây chính là người do thị trưởng p·h·ái tới, sao có thể mặc kệ được?
"Không có chuyện gì, người ta là có nhiệm vụ trong người, hơn nữa cũng không thể để lộ thân ph·ậ·n. Chờ chuyện này kết thúc, chúng ta lại biếu người ta chút quà là được rồi."
Mọi người nghe Phó Đình Hoa giải t·h·í·c·h như vậy, lập tức liền hiểu ra.
Người ta đây là âm thầm bảo hộ, không thể bại lộ thân ph·ậ·n, đến lúc đó vạn nhất bọn họ can t·h·i·ệp gì đó để lộ người ta ra thì không tốt.
"Ba mẹ, khoảng thời gian này hai người cứ ở bên này trước đã, đừng về bên kia vội. Trưa mai, con lái xe đưa hai người qua lấy chút quần áo và đồ dùng linh tinh." Phó Đình Hoa lại nói với Văn Thanh và Tô Thế Minh.
"Ừ được, t·i·ệ·n thể lấy luôn bức thêu mà ta đ·â·m gần xong cho Tô Hòa ra." Văn Thanh đáp lời.
Vốn là nói hai ngày nay đi lấy bức thêu, vừa vặn hôm nay lại xảy ra chuyện này.
"Ừ, chuyển qua đây trước cũng tốt, khỏi phải cả ngày chạy tới chạy lui." Tô Thế Minh cũng rất t·á·n th·à·n·h gật đầu.
Văn Thanh cũng cảm thấy như vậy rất tốt, vừa vặn có thể giúp con gái trông coi tiệm, nấu nướng.
Mọi người cứ vậy bàn bạc một hồi, rồi ai nấy đi tắm rửa, về phòng nghỉ ngơi.
Hôm nay Tể Tể và Nữu Nữu đều k·i·n·h h·ã·i, không kém Tô Hòa chút nào.
Cho nên đến lúc đi ngủ, hai đứa t·r·ẻ đều quấn lấy ba mẹ, đòi ngủ chung.
Phó Đình Hoa và Tô Hòa lần này đều rất dễ tính, Nữu Nữu vừa nhắc đến muốn ngủ cùng, hai người lập tức đồng ý.
"Ba mẹ, Nữu Nữu sợ." Nữu Nữu bĩu môi nói.
"Sợ gì đâu? Đừng sợ, có ba mẹ đây rồi." Tô Hòa ôm con gái lên g·i·ư·ờ·n·g, cho con bé nằm giữa mình và Phó Đình Hoa.
Tể Tể đứng bên g·i·ư·ờ·n·g, không biết lát nữa ba mẹ cho mình ngủ ở đâu.
"Tể Tể, con ngủ giữa em gái và ba được không?" Tô Hòa còn hỏi ý kiến con t·r·a·i.
"Dạ." Tể Tể rất ngoan ngoãn gật đầu.
Ý là, hai người lớn ngủ hai bên g·i·ư·ờ·n·g, hai đứa t·r·ẻ mỗi đứa ngủ ở giữa.
Đến khi nằm hết lên g·i·ư·ờ·n·g rồi, Nữu Nữu lại nhõng nhẽo đòi ngủ cạnh ba.
Tô Hòa bất đắc dĩ, lại đổi chỗ Nữu Nữu và Tể Tể.
Nữu Nữu ôm cánh tay Phó Đình Hoa, làm nũng hỏi: "Ba ơi, sau này ba còn rời xa chúng con không?"
Phó Đình Hoa nghĩ ngợi, rất nghiêm túc t·r·ả lời con gái.
"Ba sẽ không rời xa các con nữa đâu, sau này đi đâu, ba cũng sẽ mang các con theo."
"Vậy sau này ba không được làm chúng con sợ như hôm nay đâu đấy." Nữu Nữu có chút tủi thân nói.
Tể Tể rất hiểu chuyện, nhưng Nữu Nữu hơn bốn tuổi cũng không còn nhỏ nữa.
Hôm nay nhìn Tô Hòa thất thần lạc ph·ách như vậy, con bé thật sự không thể ngờ được một người mụ mụ mạnh mẽ như vậy, đ·á·n·h nhau với người ta cũng không hề sợ hãi, lại có thể biến thành bộ dạng đó.
Cho nên con bé chỉ có thể mong ba về sau không có chuyện gì, như vậy mụ mụ sẽ không biến thành bộ dạng như hôm nay.
Nữu Nữu k·é·o cánh tay Phó Đình Hoa, vừa nói vừa chuyện với Phó Đình Hoa, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Tể Tể nãy giờ không nói gì, Tô Hòa không biết có phải con cũng ngủ rồi không, nên thăm dò gọi một tiếng.
"Tể Tể?"
Tể Tể không đáp lời, xem ra đã ngủ rồi.
"Hôm nay đúng là làm bọn nhỏ sợ hết hồn." Tô Hòa thở dài, rồi nghĩ lại những hành động của mình hôm nay.
"Đúng vậy, đều là lỗi của ta." Phó Đình Hoa đau lòng s·ờ đầu Nữu Nữu, nhưng rồi nói.
"Lỗi của ta tương đối nhiều, hôm nay có chút quá m·ấ·t kiể·m s·o·át. Về sau ta nhất định sẽ lý trí hơn, không thể như vậy trước mặt bọn nhỏ."
Tô Hòa hồi tưởng lại trạng thái của mình hôm nay, thật sự cảm thấy quá đáng sợ.
"Chuyện này là bất đắc dĩ, em không kiể·m s·o·át được đâu, đừng tự trách mình."
Hai đứa t·r·ẻ ngủ ở giữa, nếu không thì Phó Đình Hoa nhất định đã ôm Tô Hòa vào l·ò·n·g an ủi rồi.
"Ừ, hy vọng bọn trẻ ngủ một giấc tỉnh lại, sẽ quên chuyện hôm nay."
Tô Hòa nói xong, như nhớ ra điều gì đó, lại hỏi: "Đúng rồi, hôm nay anh nói, chuyện xảy ra hôm nay, thị trưởng nghi ngờ là có người ngấm ngầm kh·ố·n·g ch·ế tất cả?"
Tô Hòa cảm thấy đầu óc thị trưởng cũng hay đấy.
Một vụ ẩu đả bộc phát do bốc đồng nhất thời, lại bị ông ta phân tích thành vụ mưu s·á·t có dự mưu.
"Ừ, thị trưởng nói gần đây không chỉ có thành phố chúng ta, mà mấy thành phố khác cũng có rất nhiều thanh niên tài tuấn, người rất có tài đều ít nhiều gặp chuyện. Nghi ngờ là có người cố ý không muốn nước ta p·h·át triển, nên loại bỏ nhân tài kỹ thuật."
Đối với Tô Hòa, Phó Đình Hoa nhất định không có gì phải giấu diếm, trực tiếp nói hết ra.
"Vậy mà lại như vậy sao? Anh nói thế, đúng là có chút khả nghi đấy." Tô Hòa rất kinh ngạc nói.
Thảo nào thị trưởng muốn p·h·ái người đến bảo vệ Phó Đình Hoa, thì ra mọi chuyện là để ngừa vạn nhất.
"Ừ, nên em thấy phân tích của ông ấy cũng không phải không có lý."
Tô Hòa cẩn t·h·ậ·n nhớ lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, thật đúng là, sau khi bọn họ mở tiệm cũng gặp phải một số trở ngại.
Tuy rằng thoạt nhìn đều rất bình thường và đều đã được giải quyết, nhưng nếu lúc trước mình thật sự xử lý không t·h·í·c·h đáng, sẽ có một số hậu quả không thể đoán trước.
"Anh nói đúng đấy, bảo sao người ta lại làm được thị trưởng? Chuyện này thật sự có khả năng đấy. Nói về vị bác sĩ trước của bệnh nhân kia, em đã thấy ông ta rất khả nghi rồi. Sao cứ nhất định phải bảo họ đến tìm anh phẫu thuật? Rõ ràng là quá cố ý."
Tô Hòa không nhịn được phân tích chuyện này, càng nghĩ càng thấy chuyện này có thể là có dự mưu.
Quan trọng là, nếu giấc mơ của Tể Tể là nội dung cốt truyện có thật ở kiếp trước, thì Phó Đình Hoa cũng đã giúp người ta phẫu thuật rồi nhưng vẫn bị s·á·t h·ạ·i.
Cho nên dù làm phẫu thuật hay không, thì cái người được cứu kia, vẫn sẽ tìm đến làm hại anh.
Vậy chẳng phải có nghĩa là, việc này không liên quan đến kết quả phẫu thuật, dù phẫu thuật tốt hay không, luôn có lý do để g·i·ế·t h·ạ·i Phó Đình Hoa.
Có phải điều này có nghĩa là, có người không muốn anh còn s·ố·n·g?
Tô Hòa càng nghĩ càng thấy sởn gai ốc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận