Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 368: Tiếc nuối đi ra (length: 7518)

Hạ Miểu biến sắc mặt, có chút cẩn thận nhìn Tô Hòa, sau đó nói: "Biết rồi. Ta đáp ứng ở bên hắn trước, nói là trong lòng có người m·ình t·h·í·c·h. Hắn nói không ngại, nguyện ý từ từ chờ ta."
Tô Hòa: ...
Tiểu cô nương này, vậy mà lại đem con bài chưa lật lấy ra như vậy.
Lỡ như sau này hai người kết hôn, nhà trai nhân phẩm tốt thì không sao, nếu không tốt, chắc chắn sẽ lấy chuyện này ra để c·ô·ng kích Hạ Miểu cả đời.
"Sao vậy ạ? Tô tỷ tỷ, chị không mong em và bạn trai em ở bên nhau sao?" Thấy sắc mặt Tô Hòa không được tốt lắm, Hạ Miểu không khỏi cẩn thận hỏi.
"Chị thấy cách làm này của em có chút không thỏa đáng. Nhưng hai đứa đã ở bên nhau rồi thì nói gì cũng vô dụng." Tô Hòa cũng không biết nên nói gì, sao chuyện tình cảm của người khác lại nhiều trắc trở như vậy.
"Hắn không t·h·í·c·h em, em cũng không 'l·i·ế·m' hắn. Đến lúc đó em trực tiếp kết hôn rồi tính, không để mình đường lui." Hạ Miểu có chút châm biếm nói.
Bởi vì chỉ có khi nàng kết hôn rồi, mới có thể chính thức buông tay với Hạ Thừa An.
Bởi vì nàng biết, nàng thật sự sẽ không còn cơ hội ở bên Hạ Thừa An nữa.
"Hạ Miểu, chị thấy những quyết định em đưa ra trong khoảng thời gian này đều không được tỉnh táo cho lắm. Chờ em tỉnh táo lại rồi hẵng tính đến những chuyện sau." Tô Hòa khuyên nhủ.
"Vâng, em sẽ suy nghĩ kỹ. Tô tỷ tỷ, cám ơn chị."
"Không cần cảm ơn, chị có giúp được gì cho em đâu." Tô Hòa thở dài nói.
Nói thật, chuyện của Hạ Miểu và Hạ Thừa An, tình cảm của hai người này tiến triển quá trắc trở.
Bọn họ và tân lang tân nương cử hành hôn lễ hôm nay quả thực là một trời một vực.
Hạ Miểu lại cùng Tô Hòa hàn huyên vài câu rồi đi, vì sắp dọn thức ăn lên rồi, nàng muốn về chỗ ngồi của mình.
Đợi Phó Đình Hoa dẫn hai đứa nhỏ trở lại, Hạ Miểu đã đi rồi.
"Hạ Miểu thật sự có bạn trai à?" Phó Đình Hoa vừa về tới chỗ ngồi, lập tức hỏi.
"Ừ, cô ấy nói đã đồng ý ở bên một người, nhưng chị thấy cô ấy làm vậy phần nhiều là vì tức giận." Tô Hòa thở dài nói.
Phó Đình Hoa vừa còn tưởng Hạ Miểu tùy tiện tìm một người giả làm bạn trai cho hắn xem thôi, không ngờ lại thật sự có bạn trai sao? Người nào đó mà biết, chắc là cuống lên ấy nhỉ?
"Đang nghĩ gì thế?" Tô Hòa thấy Phó Đình Hoa đang ngẩn người thì hỏi.
"Không có gì, ăn cơm đi."
Yến tiệc này bày biện rất long trọng, nghe nói ở Ôn Thành làm tiệc rượu chỉ là mời bạn bè hai bên và toàn bộ người thân ở Ôn Thành thôi, nhà trai còn mở tiệc ở Tân Vu trấn quê nhà nữa.
Đợi tiệc rượu kết thúc, Tô Hòa và Phó Đình Hoa dẫn Tể Tể và Nữu Nữu đến tân phòng của Chu Lợi Quần và Tạ Vân Hân.
Căn phòng này là đơn vị cảnh s·á·t phân cho Chu Lợi Quần, nhưng hắn không chút do dự bỏ thêm tiền, kiên quyết chọn căn nhà có sân vườn riêng.
Ngôi nhà này rộng rãi thoáng mát, quy mô cũng xấp xỉ nơi ở bệnh viện phân cho Phó Đình Hoa.
Lúc này, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rọi vào phòng, sáng sủa và ấm áp.
Chu nữ sĩ tươi cười nhìn hai đứa trẻ đáng yêu trước mắt, thân thiết gọi: "Lại đây lại đây, hai cục cưng của bà ơi, mau c·ở·i giày ra, lên g·i·ư·ờ·n·g lăn lộn chơi đùa đi! Nhớ lăn lâu một chút nha."
Nghe được lời bà ngoại, Nữu Nữu vô cùng phấn khích, bé chẳng hề lề mề, nhanh chóng cúi xuống cởi dây giày, đặt gọn ghẽ đôi giày nhỏ bên g·i·ư·ờ·n·g.
Ngay sau đó, bé như chú thỏ nhanh nhẹn, gắng sức bò lên chiếc g·i·ư·ờ·n·g lớn mềm mại.
Vừa lên g·i·ư·ờ·n·g, Nữu Nữu đã không thể chờ đợi mà lăn lộn, thân hình nhỏ bé vui sướng trên g·i·ư·ờ·n·g, dường như cả thế giới chỉ còn tiếng cười vô tư lự của bé.
Tể Tể: ...
Tuổi còn nhỏ như vậy đâu phải chuyện mà hắn muốn làm, sao cứ phải làm khó hắn bằng những chuyện kỳ quái này.
"Tể Tể, nhanh lên g·i·ư·ờ·n·g đi, lăn vài vòng với em nhanh nhanh nhanh, bỏ dép ra đi con." Chu nữ sĩ lại thúc giục.
Tể Tể không còn cách nào, đành cởi giày, rồi bò lên g·i·ư·ờ·n·g, lăn qua lăn lại như Nữu Nữu, lăn khắp mọi ngóc ngách của chiếc g·i·ư·ờ·n·g.
"Nha nha, bé ngoan của ta, bé ngoan nha!" Chu nữ sĩ tươi cười nhìn Nữu Nữu đáng yêu, âu yếm vuốt ve cái đầu nhỏ của bé, tràn đầy mong đợi hỏi: "Nữu Nữu, con nói với bà xem, con nghĩ em bé trong bụng Tạ a di sẽ là em trai hay em gái?"
Câu hỏi này làm những người lớn xung quanh đều bật cười, mọi người xúm lại, tò mò chờ đợi câu t·r·ả lời của Nữu Nữu.
Theo phong tục địa phương, khi những người mới cưới thường sẽ nhờ trẻ con lăn g·i·ư·ờ·n·g, và sau khi lăn g·i·ư·ờ·n·g, bọn trẻ còn phải dự đoán giới tính của em bé mà tân hôn phu thê sẽ sinh ra.
Tuy rằng đây chỉ là một tập tục truyền th·ố·n·g, nhưng lại mang đến không khí vui vẻ và ấm áp cho đám cưới.
Nữu Nữu chớp chớp đôi mắt to trong veo, suy nghĩ một lát rồi dùng giọng nói non nớt ngọt ngào đáp: "Là em trai nha!"
Nghe câu t·r·ả lời này, mọi người không khỏi cười vui vẻ, Chu nữ sĩ cười tít cả mắt, liên tục khen Nữu Nữu thông minh lanh lợi.
Ngay sau đó, Chu nữ sĩ nhìn sang Tể Tể đang yên tĩnh bên cạnh, thân thiết hỏi: "Vậy Tể Tể của chúng ta nghĩ thế nào? Con cũng nói xem, em bé đầu lòng của Tạ a di rốt cuộc sẽ là em trai hay em gái?"
Tể Tể thầm trợn mắt trong lòng, nghĩ bụng nếu mình t·r·ả lời là em gái, chẳng phải sẽ khiến người ta buồn sao?
Dù là con trai, nhưng hắn vẫn phải thừa nh·ậ·n rằng trong thời đại này, trọng nam khinh nữ quá nghiêm trọng.
May mà mẹ hắn, Tô Hòa, không hề có dấu hiệu đó.
Ở nhà, ba mẹ còn t·h·ư·ơng Nữu Nữu hơn cả hắn.
"Con trai." Tể Tể nghiêm túc đáp.
"Con trai, nghe thấy không, là con trai kìa." Mẹ của Tạ Vân Hân vui vẻ không thôi khi nghe hai đứa trẻ đều đoán là con trai, còn mừng tuổi cho Tể Tể và Nữu Nữu.
Tô Hòa nhìn cảnh tượng vui vẻ này, lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Đợi đến khi về nhà, Phó Đình Hoa lại nhắc đến chuyện của Hạ Miểu và Hạ Thừa An.
"Nếu Hạ Miểu muốn kết hôn với bạn trai hiện tại, có lẽ là thật sự không thể đến với Hạ Thừa An được nữa."
Nghe hắn nói vậy, Tô Hòa không khỏi thấy hoang đường.
"Hạ Thừa An đã từ chối cô ấy bao nhiêu lần, còn làm cô ấy đau lòng bao nhiêu lần. Một người luôn làm mình t·ổ·n th·ươ·ng, còn có gì để kiên trì?" Tô Hòa lại nhíu mày nhìn Phó Đình Hoa.
"Ừ, chuyện này là lỗi của Hạ Thừa An thật, ngày mai anh đi tìm hắn, nói với hắn chuyện Hạ Miểu muốn kết hôn."
Tô Hòa: ...
"Anh nói vậy có ổn không?" Tô Hòa bất đắc dĩ hỏi.
"Có gì không ổn, cũng nên để Hạ Thừa An nếm chút mùi vị giáo huấn." Phó Đình Hoa cười như không cười nói.
Tô Hòa: ...
Phó bác sĩ từ khi nào trở nên ác thú vị như vậy? Xong...
Bạn cần đăng nhập để bình luận