Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 309: Cầu y (length: 7080)

Phó Đình Hoa suy tính một hồi, vẫn là t·r·ả lời: "Ta bình thường làm phẫu thuật tim tương đối nhiều, còn về khoa mắt thì không có bao nhiêu kinh nghiệm."
Hiện nay, phân khoa chưa chia nhỏ như vậy.
Phần lớn những ca liên quan đến phẫu thuật, cơ bản là Phó Đình Hoa đều được p·h·ái đi tham gia một chút.
Thế nên khoan hãy nói, những phẫu t·h·u·ậ·t về mắt, Phó Đình Hoa trước kia, mặc kệ là thực tập, hay sau khi chính thức đi làm, đều từng làm qua.
Chỉ là phương diện này không phải sở trường của Phó Đình Hoa, dù hắn đến thì ca phẫu thuật này cũng không chắc chắn bao nhiêu.
"Phó bác sĩ, vẫn xin ngài giúp con trai tôi xem qua một chút. Chúng tôi muốn hẹn trước nhưng b·ệ·n·h viện nói lịch của ngài đã kín đến tận ba tháng sau, không cho chen ngang. Mắt của con trai tôi, bác sĩ nói phải mổ càng sớm càng tốt, kéo dài thì khả năng thành c·ô·ng càng thấp."
Người phụ nữ kia vừa nói vừa muốn q·u·ỳ xuống trước Phó Đình Hoa.
Biến cố này làm mọi người ở đó giật mình.
Nếu để bà ta q·u·ỳ thật, Phó Đình Hoa một nhà sẽ bị giảm phúc mất?
Bà ta đã lớn tuổi như vậy rồi, con trai lại còn trẻ, chắc là lớn tuổi mới có con.
"Không được. Bà đừng vội, ngày mai cứ đến b·ệ·n·h viện nhân dân Ôn Thành nhập viện, nói với nhân viên là đến tìm ta, bảo họ báo ta một tiếng là được." Phó Đình Hoa bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng.
Ở b·ệ·n·h viện, hắn có nhiều đặc quyền, việc này chỉ là một câu nói.
Nhưng đã lâu rồi, chắc mọi người ngại làm phiền hắn nên đám người này lại là những người đầu tiên tìm hắn để xin chen ngang cho người nhà.
Thấy Phó Đình Hoa đồng ý, bà lão kia k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g nói liên tục.
Phó Đình Hoa nói thêm vài câu rồi tiễn họ đi.
Nhìn theo bóng lưng họ, Tô Hòa mới hỏi: "Anh có chắc không?"
"Không." Phó Đình Hoa c·h·é·m đinh c·h·ặ·t sắt t·r·ả lời.
"Vậy sao anh còn đồng ý?" Tô Hòa cạn lời nhìn Phó Đình Hoa.
"Nhưng không phải hoàn toàn không có, loại phẫu thuật này, trước kia ta từng làm, đã thành c·ô·ng." Phó Đình Hoa tỏ vẻ rất thản nhiên.
"Vậy cũng tốt, tỷ lệ thắng vẫn còn lớn." Tô Hòa thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Nữu Nữu đột nhiên hỏi: "Ba có phải lại sắp bận lắm không ạ?"
Phó Đình Hoa nhìn con gái, rồi ngồi xổm xuống, cười t·r·ả lời: "Yên tâm, dù ba có bận đến đâu cũng sẽ dành thời gian cho các con."
Chỉ là sắc mặt của Tể Tể, trông có vẻ không được tốt; nom rất nghiêm túc.
Tô Hòa để ý đến sự thay đổi của con trai, trêu ghẹo hỏi: "Sao vậy Tể Tể? Thấy cái bạn hay chạy theo em gái con nên không vui à? Nhưng hôm nay bạn ấy không quấn lấy con mà."
Tiểu Linh vừa nãy cũng ở cạnh thôn trưởng, nhưng từ đầu đến cuối bé không nói gì, rất ngoan ngoãn đứng bên cạnh người lớn.
"Không liên quan đến bạn ấy." Tể Tể lắc đầu nói.
"Vậy là sao? Mẹ thấy con có vẻ không vui?" Tô Hòa sờ đầu con trai, quan tâm hỏi.
Gần đây, Tể Tể thật sự có hơi kỳ lạ nên cô đặc biệt quan tâm đến cảm xúc của con.
"Ba à, ba đừng để ý đến người đó." Tể Tể ngẩng đầu nói với Phó Đình Hoa.
Lời của Tể Tể khiến Tô Hòa và Phó Đình Hoa đều sững sờ.
"Sao vậy? Con không t·h·í·c·h họ?" Phó Đình Hoa hạ người xuống ngang tầm mắt con trai, hỏi.
"Không phải không t·h·í·c·h, ba à, họ không phải người tốt." Những lời Tể Tể nói càng lúc càng kỳ lạ.
Tô Hòa và Phó Đình Hoa nhìn nhau, không khỏi ngạc nhiên.
Tể Tể làm sao vậy? Sao hôm nay lạ thế.
"Họ sao thế? Con kể cho ba nghe được không?" Phó Đình Hoa kiên nhẫn hỏi.
Nhưng lúc này, Tể Tể lại không chịu t·r·ả lời câu hỏi của hai người, chỉ khăng khăng nói rằng cái nhà vừa rồi không phải người tốt.
Còn cả gia đình được thôn trưởng dẫn đi tìm Phó Đình Hoa, sau khi liên hệ được với Phó Đình Hoa và nhận được lời hứa từ anh thì họ không ở lại Thượng Nghiêu thôn nữa.
Mà là trở về trấn để chuẩn bị đồ đạc, chờ đến ngày mai sẽ trực tiếp vào thành phố nhập viện.
Tr·ê·n xe, cô gái được Tô Hòa gọi là ăn mặc thời thượng kia tên là Lan Yên Tư.
Cô vẫn luôn c·ô·ng tác ở Kinh Đô, ít khi về nhà.
Lần này là vì em trai gặp chuyện nên cô mới phải về.
Vừa lên xe, Lan Yên Tư đã trút hết bực tức trong lòng.
"Hừ, chỉ là bác sĩ b·ệ·n·h viện thôi, làm gì chảnh thế? Mẹ, sao mẹ lại ngăn con, không cho con nói gì?" Cô ta oán trách người mẹ vừa định q·u·ỳ xuống trước Phó Đình Hoa.
Thấy con gái tỏ vẻ kênh kiệu, bà lão bất lực thở dài: "Mình nhờ người ta thì phải hạ mình, chứ không phải ra vẻ ta đây. Con đấy, đi Kinh Đô một thời gian mà sao tính tình càng ngày càng không k·h·ố·n·g chế n·ổi?"
Bị mẹ nói vậy, Lan Yên Tư càng tức giận hơn.
"Nếu không phải em trai gặp chuyện thì con đã chẳng thèm về. Hơn nữa con đã bảo rồi, b·ệ·n·h viện ở Kinh Đô mới tốt nhất, bảo mẹ đưa em trai lên Kinh Đô xem, mẹ cứ nhất quyết tìm bác sĩ này."
Dù tin tức có ca ngợi Phó Đình Hoa thế nào thì Lan Yên Tư vẫn luôn cho rằng kỹ t·h·u·ậ·t của Phó Đình Hoa chắc chắn không bằng bác sĩ ở Kinh Đô.
Hiện nay Kinh Đô là thành phố p·h·át triển nhất nước, phồn hoa như thế, sao bác sĩ lại không bằng một Ôn Thành nhỏ bé được?
Ở Kinh Đô một thời gian, cô luôn cảm thấy mọi thứ ở Kinh Đô đều tốt nhất.
Dù là đâu đi nữa, cũng không bằng Kinh Đô.
Cái cảm giác về sự ưu việt đến từ thành phố lớn của cô khiến mẹ cô cũng phải cau mày.
"Anh rể con bảo bác sĩ này giỏi. Nhờ có anh ấy mà chỗ mình mới được sửa đường đấy. Nếu không phải anh ấy có bản lĩnh thì nhà nước đâu nể mặt như thế?" Bà cụ Kim Cúc không nhịn được mà phản bác lại con gái.
"Trời ơi, con nói chuyện với mẹ không thông. Bảo là vì anh ta mới sửa đường á? Có chứng cứ gì không? Có giấy tờ gì không? Không có thì là nói phét thôi. Mẹ, mẹ tin cả những chuyện vớ vẩn như thế." Lan Yên Tư trợn trắng mắt, vẻ cạn lời.
Lúc này, Kim Cúc bắt đầu thấy kỳ lạ.
Sao con gái mình có vẻ ghét Phó bác sĩ thế nhỉ? Trước đây nó có ác ý với người khác đâu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận