Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 189: Cưng chiều mẹ cùng hung hăng ba (length: 7564)

Những lời này của Ngưu thẩm, nghe được Tô Hòa vô cùng cảm động.
Nàng cảm động vì tính tình thuần phác của mọi người trong thời đại này, không giống như nàng ở thời đại kia, hễ có thể chiếm được chút tiện nghi nào là liền chiếm cho bằng được.
Cũng có thể là nàng may mắn, những người nàng gặp đều vô cùng tốt.
"Ngưu thẩm, đã nói 80 là 80. Vậy đi, năm nay 80, đợi sang năm nếu ta còn thuê, thẩm bớt cho ta chút ít, được không? Ta không th·e·o bà bà ta x·á·ch chuyện này, thẩm đừng nói ra là được." Tô Hòa cười t·r·ả lời.
Ngưu thẩm do dự một lúc lâu, nhẹ gật đầu, "Được, Tô muội t·ử cô đủ ý tứ, ta Ngưu thẩm khẳng định sẽ không nói lời không giữ lời. Năm nay cầm của cô 80, đợi sang năm cô còn thuê đất của ta, ta liền cho cô thuê 50."
"Ừ, cứ quyết định vậy đi."
Hai người vừa nói đùa vừa cười trở về, cả hai đều rất vui vẻ.
Lúc này Ngô Diễm Hoa còn chưa về nhà, nàng nhìn đông ngó tây, chỉ muốn xem Tô Hòa và Ngưu thẩm nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy.
"Mẹ, mẹ nhìn lâu như vậy rồi, đang nhìn cái gì vậy?"
Phó Đình Hoa đã đốt xong lửa, lắp nồi đun nước tắm rửa.
Khi đi ra, p·h·át hiện Ngô Diễm Hoa vẫn nhìn chằm chằm Tô Hòa và Ngưu thẩm, có chút không biết nói gì.
Ngô Diễm Hoa giật mình vì tiếng của Phó Đình Hoa, không kìm được vỗ tay tiểu nhi t·ử, "Ôi trời, làm gì thế, muốn hù c·h·ế·t lão nương ta hả?"
Phó Đình Hoa: ...
Rõ ràng là mẹ lén lút làm mà?
Ý thức được mình có chút thất thố, Ngô Diễm Hoa ho khan một tiếng, rồi lôi k·é·o tiểu nhi t·ử nhỏ giọng nói: "Đình Hoa à, con nhất định phải đối xử thật tốt với Tô Hòa đó.
Con xem vợ con, bây giờ được yêu thích cỡ nào.
Lần trước ta nói chuyện phiếm với Ngưu tẩu t·ử, bà ấy nói, bà ấy quý mến Tô Hòa vô cùng.
Con trai út của bà ấy chưa có vợ, nếu Tô Hòa không th·e·o con thì bà ấy thế nào cũng muốn tranh thủ cho con trai bà ấy đấy.
Con nói xem bà ấy có ý gì? Ngay trước mặt ta mà đào góc tường của ta.
Mà lại con trai bà ấy có dáng vẻ bề ngoài làm sao mà xứng đôi với Tô Hòa được? Xem con trai ta đây này, đẹp trai chưa kìa."
Ngô Diễm Hoa vừa nói, vừa nhìn Phó Đình Hoa, càng nhìn càng hài lòng.
Ừm, thật đẹp trai!
Con trai út của bà ấy là người tuấn tú nhất trong phạm vi trăm dặm đấy, không hề khoác lác chút nào.
Phó Đình Hoa bị mấy câu nói của lão nương mình làm cho dở k·h·ó·c dở cười, sau khi cam đoan sẽ sống tốt với Tô Hòa, mới dỗ dành được Ngô Diễm Hoa.
Khi Tô Hòa trở lại, p·h·át hiện Phó Đình Hoa vẫn nhìn mình, ý cười đầy mặt.
"Sao anh lại nhìn em như vậy?" Tô Hòa có chút khó hiểu.
"Mẹ anh nói, Ngưu thẩm muốn em làm con dâu bà ấy?" Phó Đình Hoa nhíu mày hỏi.
Hình như đây không phải lần đầu tiên hắn nghe người khác nói như vậy thì phải? Tể Tể hình như cũng từng nói với hắn rồi.
"Đấy chỉ là nói đùa thôi, sao anh cứ nghe gió thành mưa thế." Tô Hòa không nhịn được trợn mắt.
"Ừm, xem ra sau này anh phải càng cố gắng giữ chặt em, bây giờ em là miếng bánh thơm đấy." Phó Đình Hoa rất nghiêm túc nói.
Nghe hắn nói vậy, Tô Hòa không khỏi có chút đắc ý.
"Anh biết là tốt rồi, sau này đối xử tốt với em một chút."
Nàng hình như đã hoàn toàn bước vào trạng thái yêu đương, biết làm nũng với Phó Đình Hoa, giận dỗi, còn có những trò đùa nho nhỏ giữa các cặp tình nhân.
Đời người mà, vẫn nên yêu đương cho tử tế một hồi.
Buổi tối, khi tắm rửa cho Nữu Nữu, Nữu Nữu có vẻ không vui.
"Sao thế tiểu bảo bối, mặt mày ủ rũ vậy?" Tô không nhịn được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, hỏi.
"Mụ mụ, chúng ta về thôn rồi, ngày mai có thể đến tìm X·u·y·ê·n ca ca chơi không ạ?"
Hôm nay Nữu Nữu có rất nhiều bạn trong thôn, nhưng không ai đẹp trai bằng X·u·y·ê·n ca ca.
Hơn nữa X·u·y·ê·n ca ca đối với nàng còn tốt như vậy, đồ ngon đều cho nàng ăn trước.
Cho nên vì những lý do trên, Nữu Nữu cảm thấy nàng vẫn t·h·í·c·h nhất X·u·y·ê·n ca ca.
Tính thời gian, hình như hơn mười ngày không gặp X·u·y·ê·n ca ca rồi.
Nữu Nữu bẻ ngón tay đếm thời gian.
Tô Hòa: ...
Con bé còn nhỏ mà đã bắt đầu yêu rồi sao?
Con gái của nàng, phải làm sao mới tốt đây, lớn lên đừng có yêu đương mù quáng đấy.
"Sao lại t·h·í·c·h Lương X·u·y·ê·n đến vậy?" Tô Hòa không nhịn được hỏi con gái.
"Vì X·u·y·ê·n ca ca đẹp trai!" Đôi mắt Nữu Nữu sáng long lanh nói.
Tô Hòa: ...
Còn nhỏ mà đã coi trọng ngoại hình rồi.
"Vậy nếu gặp một anh đẹp trai hơn Lương X·u·y·ê·n thì sao? Con sẽ t·h·í·c·h anh ấy hơn à?" Tô Hòa lại hỏi.
Nữu Nữu nghiêng cái đầu nhỏ nhắn dễ thương, do dự một chút rồi lắc đầu với Tô Hòa, nói: "Không đâu, con vẫn t·h·í·c·h X·u·y·ê·n ca ca nhất."
Lần này thì đến phiên Tô Hòa kinh ngạc, xem ra con bé không phải chỉ coi trọng vẻ ngoài, mà là đơn thuần t·h·í·c·h Quý Lương X·u·y·ê·n?
Tuổi còn nhỏ như vậy đã bị nam chính mê hoặc đến choáng váng, lớn lên thì sao?
"Vì sao?"
Nàng thật sự rất tò mò, rốt cuộc vì sao Nữu Nữu nhà nàng lại t·h·í·c·h Quý Lương X·u·y·ê·n đến vậy.
"Vì X·u·y·ê·n ca ca đối với con rất tốt, con t·h·í·c·h ăn gì anh ấy đều biết, đều nhường phần con t·h·í·c·h cho con ăn."
Tô Hòa: ...
Hiểu rồi, coi trọng ngoại hình lại còn háu ăn nữa.
Nữu Nữu nhà nàng thật là một tiểu khả ái vừa đáng yêu lại vừa thèm ăn, sau này nàng nhất định phải k·i·ế·m thật nhiều tiền để con bé được ăn mọi thứ mình muốn.
"Được, ngày mai ba dẫn các con lên trấn." Lúc này, Phó Đình Hoa vẫn luôn nghe hai mẹ con nói chuyện, bỗng lên tiếng.
"Ngày mai lên trấn ạ?" Tô Hòa có chút ngoài ý muốn.
"Ừ, đi giải quyết chút chuyện của Trần Chí Kiệt." Phó Đình Hoa gật đầu nói.
Nữu Nữu không hiểu họ đang nói gì, chỉ biết là cuối cùng cũng có thể đi tìm X·u·y·ê·n ca ca chơi.
"Vậy, t·h·í·c·h ba ba nhất!"
Cái con bé nghịch ngợm này.
"Thế là t·h·í·c·h ba ba nhất rồi à?" Tô Hòa cười hỏi.
"Không, con vẫn t·h·í·c·h nhất mụ mụ, ngày mai tạm thời t·h·í·c·h nhất ba ba thôi." Nữu Nữu lập tức đáp.
Nhí nha nhí nhảnh, không biết đứa bé này học những thứ này từ ai nữa.
"Mau đứng lên, nước sắp lạnh rồi." Tô Hòa thúc giục Nữu Nữu.
Bây giờ Nữu Nữu hình như mới bước vào cái giai đoạn nghịch ngợm của trẻ con.
Đến lúc tắm cũng vậy, cứ muốn ngâm mình trong nước mãi, giục thế nào cũng không chịu ra.
"Mụ mụ, cho con ngâm thêm chút nữa đi mà ~" Nữu Nữu làm nũng.
Lúc này, Phó Đình Hoa bỗng gọi tên Nữu Nữu, giọng có chút lạnh lùng: "Phó Hân Di."
Nữu Nữu: ...
Con bé nhìn mẹ mình trước tiên, sợ Tô Hòa cũng giận.
Hình như con bé hơi đắc ý quá rồi.
Hơn nữa ba ba lúc nghiêm mặt thì hung dữ quá.
Tính tình vốn được Tô Hòa bồi dưỡng trở nên rất hoạt bát, sáng sủa, thoáng chốc lại trở nên hơi rụt rè.
Con bé không muốn mụ mụ ghét mình.
Nữu Nữu tủi thân nhìn Tô Hòa, rồi vươn tay nói: "Mụ mụ, ôm con một cái."
Tô Hòa thấy vậy, không kìm được trừng mắt Phó Đình Hoa một cái, rồi bế Nữu Nữu ra khỏi t·h·ùng tắm.
Bây giờ Nữu Nữu ngày càng bướng bỉnh, nhiều lúc không nghe lời, phải nói rất nhiều lần mới nghe.
Cho nên Phó Đình Hoa cứ thấy tình huống này là sẽ nghiêm khắc gọi cả tên họ của con bé, Nữu Nữu lập tức ngoan ngoãn ngay.
Hừ, vừa mới nói câu t·h·í·c·h ba ba nhất kia không thật lòng, ba ba ghét nhất đấy.
Mụ mụ là tốt nhất, con bé không muốn mụ mụ ghét mình, con bé phải làm bé ngoan nghe lời...
Bạn cần đăng nhập để bình luận