Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 36: Tìm tới cửa (length: 7715)

Hỏa sầu riêng nữa chứ, gần đây bận quá, cũng không biết lớn cỡ nào rồi, đó chính là cái cây mà nàng trông chờ đó.
Tô Hòa quyết định ngủ một giấc trưa, chờ tỉnh dậy sẽ lên núi xem cây sầu riêng, tiện thể xem trên núi có nấm mọc không, đến lúc đó lại có thể mang ra đổi tích phân.
Nhưng mà buổi chiều Tô Hòa lại không đi xem sầu riêng được, vì có người tìm đến nàng.
Nàng không thể ngờ được rằng, đến phía sau thôn lâu như vậy rồi, người đầu tiên từ trong thành tìm đến nàng lại là Tạ bác sĩ, người trước kia nói nguyên chủ Tô Hòa 't·r·ộ·m' đồ, sau đó khiến Tô Hòa không thể không chuyển về vùng n·ô·ng thôn.
Tạ bác sĩ và Phó Đình Hoa làm ở cùng một b·ệ·n·h viện, tên cô là Tạ Vân Hân, là chủ nhiệm khoa phụ sản, cũng được phân cho phòng ở đơn vị, ngay vách phòng Phó Đình Hoa.
Tô Hòa luôn cảm thấy Tạ Vân Hân có ý với Phó Đình Hoa, cho nên mỗi khi gặp mặt đều lạnh lùng với cô.
Mà Tạ Vân Hân cũng cảm thấy Phó Đình Hoa vừa có tướng mạo lại có tài hoa, vậy mà lại cưới Tô Hòa, như hoa tươi cắm bãi phân trâu, cho nên hai người từ khi biết nhau đã không hợp.
Đương nhiên, không t·h·í·c·h nguyên chủ Tô Hòa không chỉ có Tạ Vân Hân, những người ở trong khu phòng đơn vị kia phỏng chừng đều không ưa gì Tô Hòa, nhưng vì Phó Đình Hoa, mọi người cũng không nói gì nhiều.
Nhưng sau lưng, Tô Hòa chắc chắn là bị người ta 'thổ tào' không ít.
Mọi người đều biết, ban đầu viện trưởng định giới t·h·iệu con gái mình cho Phó Đình Hoa, không ngờ lại bị Tô Hòa 'tiệt hồ'.
Không ai biết vì sao Phó Đình Hoa lại nguyện ý cưới Tô Hòa, nhưng đối với quyết định này của Phó Đình Hoa, mọi người lại không khỏi thổn thức.
Thật ra ở b·ệ·n·h viện, yêu thầm bác sĩ Phó Đình Hoa cả đống y tá bác sĩ, tùy tiện lôi một người ra cũng xứng với Phó Đình Hoa hơn Tô Hòa.
Cho nên khi Tạ Vân Hân gõ cửa nhà Tô Hòa, và hai người chạm mặt, cả hai đều kinh ngạc đến ngây người.
"Cô..." Tạ Vân Hân không thể tin nhìn Tô Hòa, mới một thời gian không gặp, Tô Hòa vậy mà gầy đi nhiều như vậy.
"Cô là... Tạ bác sĩ?" Thật sự là quá khó tin khi gặp Tạ Vân Hân ở đây, nên dù Tô Hòa có ấn tượng về Tạ Vân Hân, cũng không dám nh·ậ·n ra.
"Tô Hòa, cô thay đổi nhiều quá." Tạ Vân Hân ngẩn ngơ nói.
"Ha ha, phải không? Dường như gần đây nhiều người nói vậy." Tô Hòa bây giờ gầy hơn một chút, cười lên lại có lúm đồng tiền?
Trước kia trên mặt nàng nhiều t·h·ị·t quá, hoàn toàn không thấy được.
Tạ Vân Hân nhìn Tô Hòa, có chút thất thần, Tô Hòa bây giờ dù khác trước rất nhiều, nhưng cũng không phải gầy như người ốm. Ngũ quan của nàng hiện giờ rõ ràng hơn, thậm chí cho người ta cảm giác nếu gầy xuống nữa nhất định sẽ là một mỹ nhân.
"Cô tìm tôi có việc gì không?" Tô Hòa hỏi.
Trước khi đến, Tạ Vân Hân đã nghĩ đến rất nhiều cảnh tượng khi gặp Tô Hòa, cảm thấy Tô Hòa chắc chắn sẽ chỉ vào mặt cô mà mắng, nói cô oan uổng cho nàng, thậm chí sẽ đến tận nhà làm ầm ĩ.
Nhưng không ngờ rằng, Tô Hòa lại bình tĩnh như vậy hỏi mình, tìm cô có chuyện gì.
"Cái vòng tay đó, tôi tìm được rồi, x·i·n· ·l·ỗ·i, tôi hiểu lầm cô, không phải cô 't·r·ộ·m'." Tạ Vân Hân rất x·ấ·u hổ nói lời x·i·n· ·l·ỗ·i với Tô Hòa.
Tô Hòa có chút không phản ứng kịp cô đang nói gì, sau này mới nhớ ra nguyên chủ cũng vì chiếc vòng tay này mà chuyển về n·ô·ng thôn.
"Tôi thấy, những chuyện đã dính đến hình sự như vậy, tốt nhất nên điều tra rõ ràng rồi mới nói ra. Vì sự hiểu lầm của cô, tôi bị ép chuyển về n·ô·ng thôn, ở cái vòng bạn bè của Đình Hoa cũng mất hết mặt mũi." Tuy giọng nói của Tô Hòa bình thường, nhưng Tạ Vân Hân lại cảm thấy x·ấ·u hổ vô cùng.
Nếu Tô Hòa mắng cô một trận, cô còn dễ chịu hơn.
"Thật x·i·n· ·l·ỗ·i. Tôi về sẽ giải t·h·í·c·h với tất cả hàng xóm láng giềng, thật đó." Tạ Vân Hân thành khẩn nói.
Đến lượt Tô Hòa kinh ngạc, dù không có bằng chứng cho thấy nguyên chủ Tô Hòa 't·r·ộ·m' đồ, nhưng nàng mang th·e·o con trốn khỏi thành về n·ô·ng thôn, có chút ý vị như đang chạy trốn.
Dù sau này biết không phải Tô Hòa 't·r·ộ·m' đồ, Tạ Vân Hân cũng có thể hoàn toàn im lặng.
Nhưng cô không chỉ lặn lội đường xa tìm đến tận nhà xin lỗi Tô Hòa, còn muốn giúp Tô Hòa làm sáng tỏ, có thể thấy được nhân phẩm người này tốt đến mức nào.
Nghĩ đến đây, Tô Hòa cũng không tiện lạnh lùng với cô nữa.
"Vậy thì làm phiền cô, dù sao sau này tôi vẫn muốn trở về mà. Bản thân tôi thì không sao, nhưng tôi không muốn người khác hiểu lầm hai đứa con tôi có một người mẹ là kẻ 't·r·ộ·m'."
Vừa nghe Tô Hòa nói vậy, Tạ Vân Hân càng thêm x·ấ·u hổ.
Cô là bác sĩ khoa sản, ngày nào cũng đỡ đẻ cho rất nhiều người, đương nhiên biết phụ nữ vất vả đến mức nào.
Hơn nữa khi Phó Đình Hoa đi còn nhờ cô giúp đỡ chiếu cố cho ba mẹ con Tô Hòa, mình vậy mà không chiếu cố được mà còn ép người ta về ở n·ô·ng thôn.
Thật ra lúc trước Tạ Vân Hân cũng chỉ nói bóng gió, Tô Hòa có phải đã cầm cái vòng tay của cô không. Nhưng Tô Hòa lại phản ứng rất mạnh, mắng cô một trận, sau đó ngày hôm sau hàng xóm láng giềng bắt đầu đồn Tô Hòa là 'tên t·r·ộ·m', chuyên trộm đồ của người khác.
Lời đồn như một con d·a·o, càng truyền càng quá đáng. Tạ Vân Hân bận rộn một thời gian, đến khi cô kịp phản ứng muốn giải t·h·í·c·h chuyện này thì Tô Hòa đã mang th·e·o hai đứa nhỏ biến m·ấ·t.
Sau khi tìm thấy chiếc vòng tay ở nhà, cô càng thêm bất an. Một người phụ nữ mang theo hai đứa con có thể đi đâu? Liệu có nghĩ quẩn mà t·ự· ·t·ử không?
Cô hỏi thăm khắp nơi, còn đến nhà bố mẹ Tô Hòa, nhưng đều không có tin tức gì.
Thời đại này giao thông không p·h·át triển, di động cũng chưa có, tìm người càng khó khăn hơn.
Mãi đến khi nhờ nhân viên quản lý b·ệ·n·h viện tìm ra sơ yếu lý lịch của Phó Đình Hoa, tìm được nơi sinh của anh, mới tìm đến được thôn Thượng Diêu.
"Không cần Tạ bác sĩ, tôi nhận tiền của cô thì ra làm sao? Đến lúc đó giải quyết xong chuyện này là được."
Tô Hòa nhịn đau cự tuyệt lấy tiền. Tạ Vân Hân cũng không có cách nào, cô thở dài rồi nói: "Coi như tôi nợ cô một ân tình, sau này có gì cần giúp cứ nói."
Cũng tốt, có thể để một bác sĩ nợ ân tình.
"Được rồi Tạ bác sĩ, tôi nhớ kỹ." Tô Hòa cười nói.
Nhìn Tô Hòa, người có tướng mạo và tính cách đều thay đổi rất nhiều, nội tâm Tạ Vân Hân cũng phức tạp không thôi, nhưng cô quy việc này là do Tô Hòa bị đả kích lớn nên tính cách thay đổi.
Nghĩ đến đây, cô càng thêm áy náy.
"À phải rồi, để tìm cô tôi có đến nhà cô xem, ba của cô bị b·ệ·n·h, nếu có thời gian thì cô về thăm nhà đi." Tạ Vân Hân đột nhiên nói.
Ba của thân thể này bị b·ệ·n·h!
Nghe tin này, Tô Hòa cảm thấy hoảng hốt vô cùng.
Nàng hiện tại đã có ký ức của nguyên chủ Tô Hòa, tự nhiên biết cha mẹ của thân thể này yêu thương con gái mình đến mức nào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận