Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 366: Đương nàng đây mặt tơi đất (length: 8034)

Tể Tể, Nữu Nữu và Trần Uyển Nhi đều đang ở phòng khách, thấy Quý Lương Xuyên đột nhiên khóc, không khỏi giật mình.
Nữu Nữu nhanh chóng chạy đến trước mặt Quý Lương Xuyên, đưa tay xoa đầu hắn rồi nói: "Xuyên ca ca, đừng khóc mà ~"
"Nữu Nữu ngoan." Chu nữ sĩ nhìn Nữu Nữu, nở nụ cười hiền từ.
"Bà ngoại, ta không muốn rời xa bà." Lúc này, Quý Lương Xuyên cuối cùng nói ra những lời giấu kín bấy lâu nay.
Từ khi Chu nữ sĩ nói sẽ phái người đón mình về, Quý Lương Xuyên luôn im lặng, rất hiểu chuyện, không hề nài nỉ bà ngoại cho ở lại.
Nhưng lúc này, khi có quá nhiều bạn nhỏ mà cậu không muốn rời xa, Quý Lương Xuyên cuối cùng đã nói ra điều mà từ trước đến nay cậu muốn nói.
"Xuyên Nhi, bà ngoại không còn cách nào khác." Chu nữ sĩ cũng lực bất tòng tâm.
Chu gia, dù hiện tại đã đứng vững ở Ôn Thành, nhưng trong mắt Quý gia thì chẳng là gì cả.
Quý gia ở Kinh Đô, là một gia tộc quyền thế ngập trời, bất kể là vì thân phận hay vì gia tộc, Chu nữ sĩ cũng không dám cãi lời con rể và con gái, giữ cháu ngoại ở lại.
Xét cho cùng, Quý Lương Xuyên không thể quan trọng hơn Chu gia.
Hơn nữa, nhỡ đâu Xuyên Nhi ở bên cạnh bà quá lâu, sau này mọi mặt không đạt yêu cầu của Quý gia thì con gái và con rể sẽ oán trách bà thì sao?
Có quá nhiều thứ phải suy xét, tuy Chu nữ sĩ cũng rất áy náy với cháu ngoại, nhưng bà thực sự không thể làm gì khác.
Nghe bà ngoại cự tuyệt, Quý Lương Xuyên thật sự c·h·ế·t tâm.
"Vâng, con biết rồi bà ngoại. Vậy sau này những kỳ nghỉ, con có thể đến tìm bà không ạ?" Quý Lương Xuyên hỏi lại.
Ngay cả Tô Hòa cũng cảm thấy đau lòng khi nghe những lời này, vì cô cảm nhận được hơi thở hèn mọn từ một đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy.
"Ừ, khi nào cháu được nghỉ, cứ đến nhà bà ngoại tìm bà chơi nhé?" Chu nữ sĩ mỉm cười nhìn Quý Lương Xuyên, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu.
Nữu Nữu cũng rất luyến tiếc Quý Lương Xuyên, bé vừa định mở miệng xin Chu nữ sĩ đừng đưa Xuyên ca ca đi, thì đột nhiên bị Tô Hòa bế lên.
Nữu Nữu nghi ngờ nhìn Hướng mụ mụ, rồi thấy Tô Hòa lắc đầu với bé.
Tô Hòa hiểu rõ Chu nữ sĩ cũng muốn giữ Quý Lương Xuyên lại, nhưng bà không có khả năng đó, nên nếu Nữu Nữu cầu xin, chỉ khiến Chu nữ sĩ thêm khó xử mà thôi.
Tể Tể đứng xem toàn bộ, có vẻ suy tư khi chứng kiến cảnh này.
Tô Hòa tranh thủ lúc Quý Lương Xuyên chưa phải ra ga ngay, làm kẹo mạch nha cho cậu ăn lần cuối.
Từ khi không còn bán kẹo mạch nha, Tô Hòa rất ít khi cho bọn trẻ ăn món này.
Nhưng khi nãy, cậu hỏi Quý Lương Xuyên muốn ăn gì, cô sẽ làm cho cậu, Quý Lương Xuyên nói cậu thích nhất kẹo mạch nha cô làm.
Vì vậy, cô làm ngay tại chỗ một ít, còn gói ghém cho Quý Lương Xuyên mang đi, ăn trên tàu đỡ buồn miệng.
"Tô a di, nếu mẹ con được như dì thì tốt." Khi Tô Hòa đưa gói kẹo mạch nha đã gói xong, Quý Lương Xuyên không kìm được nói.
"Ngốc ạ, về Kinh Đô rồi, phải ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ, biết chưa? Ba mẹ nào cũng yêu con mình cả, chỉ là cách yêu không giống nhau thôi." Tô Hòa an ủi Quý Lương Xuyên.
Quý Lương Xuyên luôn rất nghe lời Tô Hòa, cậu cũng cảm thấy ba ba, mụ mụ hẳn là rất yêu cậu, chỉ là cách yêu không giống Tô a di thôi.
"Được rồi, Xuyên Nhi, đến giờ đi rồi." Chu nữ sĩ nhìn Quý Lương Xuyên quyến luyến không rời, lại liếc nhìn Nữu Nữu, giục giã.
"Vâng, được ạ." Quý Lương Xuyên đáp lời Chu nữ sĩ, rồi quay sang nói với Nữu Nữu: "Nữu Nữu, họ nói nam nữ muốn mãi mãi bên nhau, chỉ có kết hôn thôi. Em đợi anh, anh sẽ không quên em, sau này nhất định anh sẽ cưới em."
Tô Hòa: ?
Cái gì cơ? Thằng nhóc thối tha kia đang nói cái gì vậy!
Tô Hòa trong lòng có một câu MMP không biết có nên nói ra không, khuê nữ của mình vất vả lắm mới nuôi được trắng trẻo mập mạp, đáng yêu như vậy, mà thằng nhóc Quý Lương Xuyên này dám ở đây ngấm ngầm đào móng.
Được, một giây trước còn đang đồng cảm với Quý Lương Xuyên, giờ khắc này Tô Hòa hận không thể cho cậu một bạt tai.
Nhưng ngẫm lại, lời trẻ con có đáng tin đâu.
Tương lai Tể Tể và Nữu Nữu sẽ không còn đi theo hướng phát triển trong sách nữa, sau này còn gặp lại Quý Lương Xuyên hay không còn chưa chắc.
Hơn nữa, tiểu gia hỏa Nữu Nữu, mắc b·ệ·n·h hay quên quá nặng, chắc cũng không nhớ những lời này đâu.
Chu nữ sĩ vốn đang rất buồn bã, cũng bị cháu ngoại chọc cười vì những lời này.
Bà áy náy nhìn Tô Hòa, ý nói trẻ con nói lung tung thôi, đừng để bụng.
Tô Hòa thông cảm gật đầu với Chu nữ sĩ, ra hiệu mình không để bụng.
Nữu Nữu có chút ngơ ngác, không hiểu Xuyên ca ca nói có ý gì.
Nhưng Xuyên ca ca sắp đi rồi, để an ủi anh, tất nhiên là anh nói gì cũng đồng ý.
Mụ mụ đã nói, đừng để cuộc đời phải hối tiếc.
Tô Hòa không biết đạo lý nhân sinh lớn mà cô nói với con gái lại bị con gái áp dụng như thế này, nếu biết chắc tức c·h·ế·t.
"Vâng, con biết rồi Xuyên ca ca." Nữu Nữu gật đầu đáp.
Thấy Nữu Nữu vậy mà đồng ý, nỗi buồn sắp phải rời xa của Quý Lương Xuyên tan biến đi không ít.
"Tốt; vậy em đợi anh." Quý Lương Xuyên nhấn mạnh.
"Vâng, em đợi anh." Nữu Nữu lại gật đầu nhẹ.
Tể Tể đứng bên cạnh không nhịn được trợn mắt.
Con muội muội ngốc này của mình, bị người bán còn giúp người ta đếm tiền.
Nhưng cậu cũng không ra ngăn cản hai người nói chuyện.
Ngược lại, Chu nữ sĩ thấy thời gian sắp hết, lại giục Quý Lương Xuyên nhanh chóng đi cùng bà.
Bây giờ tàu hỏa phải đến nhà ga trước một tiếng để đợi vì thời gian lên tàu chỉ có năm phút, người lên xuống tàu nhiều như vậy, đến lúc đó sợ không kịp.
Quý Lương Xuyên lại nhìn Nữu Nữu một cái, đột nhiên ôm chặt Nữu Nữu, rồi mới chạy đến bên Chu nữ sĩ.
Dù sao sớm muộn gì cậu cũng có thể quay lại tìm Nữu Nữu, hơn nữa Nữu Nữu cũng đồng ý đợi cậu, nên cậu không có gì phải hối tiếc.
Chờ lớn lên, cậu sẽ có thể làm người một nhà thật sự với cả nhà Tô a di.
Mọi người đưa Quý Lương Xuyên và Chu nữ sĩ lên xe con, đến khi xe đi khuất mới quay vào nhà.
"Mụ mụ, sau này có phải con sẽ không được gặp lại Xuyên ca ca nữa không ạ?" Vừa vào phòng, Nữu Nữu không kìm được khóc òa lên.
Tô Hòa khẽ thở dài, rồi an ủi con gái: "Khi nào Lương Xuyên được nghỉ hè hoặc nghỉ đông, các con lại gặp nhau mà."
"Cái...gì...là...là nghỉ hè...với nghỉ đông ạ?" Nữu Nữu vừa khóc vừa hỏi.
"Là khi đi học, sẽ có kỳ nghỉ."
"Vậy khi nào con được đi học ạ?" Nữu Nữu hỏi lại.
Tô Hòa: ... Đề tài chuyển nhanh vậy sao?
"Nhanh thôi, hết năm nay, con với anh hai sẽ cùng đi học."
Mà Quý Lương Xuyên trên đường đến Kinh Đô, ôm trong ng·ự·c hộp kẹo mạch nha Tô Hòa cho, trong lòng bỗng dưng sinh ra chờ mong.
Lúc này cậu nhất định phải về nhà, đột nhiên cậu bắt đầu nhớ ba mẹ.
Cậu muốn kể cho ba mẹ nghe những chuyện thú vị ở nhà bà ngoại, biết đâu thật sự như Tô a di nói, ba mẹ thật sự rất yêu cậu, chỉ là cách thể hiện khác thôi?
Nhưng điều cậu tuyệt đối không ngờ là, cậu còn không nỡ ăn một miếng kẹo mạch nha nào trên xe, khi cậu trân trọng dâng nó cho mụ mụ của mình, thì lại bị mụ mụ ném xuống đất không thương tiếc như ném rác...
Bạn cần đăng nhập để bình luận