Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 165: Nên độc miệng thời điểm độc miệng (length: 7205)

"Tốt, dù sao mọi chuyện đều có ta lo, ngươi không cần áp lực quá lớn."
Phó Đình Hoa nhìn thẳng vào đôi mắt Tô Hòa, ánh mắt kia đột nhiên trở nên có chút...
Tô Hòa không nói nên lời, có chút giống sói đói muốn nhào vào đồ ăn, nhìn rất đáng sợ.
"Ngươi làm gì nhìn ta như vậy?" Tô Hòa không được tự nhiên nói.
Không phải nàng bảo hắn hảo hảo ở bên ngoài làm việc, mọi thứ đều có nàng sao? Sao lại nhìn nàng với vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
"Chỉ là đột nhiên muốn hôn ngươi." Phó Đình Hoa đột ngột nói ra một câu kinh người.
"Không được! Bọn nhỏ với tứ tỷ lúc nào cũng có thể nhìn thấy!" Tô Hòa không nhịn được trợn mắt.
"Ta biết không được, nên tối hãy thân." Phó Đình Hoa cười ghé sát tai Tô Hòa nói nhỏ.
Tô Hòa: ...
Đúng lúc này, thấy hai người cứ đứng trước xe nói chuyện mãi không vào nhà, Phó Diễm Cúc không nhịn được, từ trong nhà đi ra hỏi: "Đình Hoa, Tô Hòa, sao vậy? Còn không vào nhà?"
Nếu không phải tay Phó Đình Hoa còn khoác trên vai Tô Hòa, Phó Diễm Cúc đã nghĩ là hai người cãi nhau rồi.
"Không có gì, tỷ, chúng ta vào thôi."
Phó Đình Hoa buông tay đang khoác trên vai Tô Hòa xuống, đổi thành nắm tay.
Tô Hòa: ...
Da t·h·ị·t khao khát b·ệ·n·h thật nặng nề, tối nay phải hỏi Phó bác sĩ xem có bệnh này không.
Còn có người nhìn kìa, không biết x·ấ·u hổ.
"Ba mẹ ~" thấy bọn họ cuối cùng cũng nói xong, Nữu Nữu mới chạy tới.
Vừa nãy nàng muốn đi tìm ba mẹ, nhưng cô cô bảo ba mẹ có chuyện muốn nói, đừng sang đó vội.
"Đi, vào ăn cơm trước."
Phó Đình Hoa đành buông tay Tô Hòa ra, ôm lấy con gái.
Phó Diễm Cúc thì đã xới cơm sẵn.
"Tỷ, tỷ có muốn cùng Tô Hòa đi thi lấy bằng lái không?" Lúc ăn cơm, Phó Đình Hoa hỏi Phó Diễm Cúc.
"Hả? T·h·i bằng lái? Ta... Em á?" Phó Diễm Cúc cảm thấy không chân thật lắm mà hỏi lại.
"Ừ, nếu tỷ thi thì em giúp tỷ báo danh luôn."
Vừa nghe nói báo danh, chắc chắn lại tốn tiền rồi.
Nàng đâu có nỡ chứ? Tiền còn chưa k·i·ế·m được bao nhiêu, cứ liên tục tiêu.
"Không cần, em... Em đầu óc chậm, học không giỏi. Với lại trong nhà cũng không có xe, em mua xe làm gì?" Phó Diễm Cúc nhanh chóng cự tuyệt.
"Trong nhà hiện tại tạm thời có một chiếc xe." Phó Đình Hoa đáp lời.
"Cái gì? Cái xe màu trắng vừa nãy em lái không phải là của em à?" Phó Diễm Cúc kinh ngạc hỏi em trai.
"Em xin của b·ệ·n·h viện, là xe của b·ệ·n·h viện nhưng hiện tại tạm thời cho em dùng."
Phó Diễm Cúc còn chưa kịp mừng rỡ thì Nữu Nữu đã hưng phấn nói: "Vậy là ba ba có xe rồi! Sau này nhà mình có xe rồi phải không ba?"
"Nữu Nữu, xe này vẫn thuộc về b·ệ·n·h viện, nhưng bây giờ là ba dùng." Tô Hòa lập tức đính chính.
"Ba dùng thì là của ba. b·ệ·n·h viện đâu cần, đương nhiên là ai dùng thì của người đó chứ."
Nữu Nữu còn nhỏ mà đã nói lý cùn như ranh.
Cả nhà chìm đắm trong niềm vui Phó Đình Hoa có xe dùng.
"Tỷ, em đã xin cho tỷ đi khám sức khỏe vào ngày mai, sáng mai tỷ đi b·ệ·n·h viện với em nhé." Phó Đình Hoa nói tiếp.
"Hả? Được... Được. Chị đi b·ệ·n·h viện, có cần mang gì không?" Phó Diễm Cúc có chút lo lắng hỏi.
"Không cần đâu, cứ để bụng rỗng mà đi, có một số hạng mục lấy m·á·u là phải để bụng rỗng buổi sáng, không được ăn gì."
"Vậy ngày mai Uyển Nhi đi theo chị luôn. À phải, chị tìm được thợ trang trí rồi." Tô Hòa lúc này mới nhớ đến chuyện này.
"Mai là có thể bắt đầu trang trí à?" Phó Đình Hoa hỏi ngay.
"Ừ, đúng, sáng sớm mai bắt đầu, thời gian thi c·ô·ng khoảng nửa tháng."
"Em tự quyết định là được."
Cả nhà ăn trưa xong, thời gian còn sớm nên muốn đi dạo một vòng quanh vườn hoa gần đó để tiêu cơm.
Tiện thể cho Phó Diễm Cúc và Trần Uyển Nhi quen thuộc với môi trường xung quanh.
Vừa ra khỏi cửa, liền gặp hàng xóm Tần Phong Hoa và chồng là Lưu Khải, người mà Tô Hòa đã từng đưa đồ ăn cho.
Một người là tr·u·ng y, một người là Tây y, theo lý thuyết Lưu Khải lớn tuổi, lại là tr·u·ng y có tiếng từ lâu, hẳn là rất khó chịu việc Phó Đình Hoa tuổi còn trẻ mà đã lên chức Phó viện trưởng.
Nhưng ngoài dự đoán là quan hệ giữa ông và Phó Đình Hoa lại không tệ.
Chỉ có thể nói t·h·u·ậ·t ngoại khoa của Phó Đình Hoa, ai cũng phải phục.
"Phó bác sĩ."
"Lưu chủ nhiệm khỏe."
Hai người chào nhau.
Nhìn Phó Đình Hoa có vợ con vây quanh, vợ đẹp con ngoan, cả nhà nhìn vào thật hạnh phúc, căn bản không giống như lời đồn bên ngoài.
"Hai người định đi dạo hả?" Tần Phong Hoa hỏi.
"Đúng vậy, vừa ăn no nên đi tiêu cơm một chút." Phó Đình Hoa cười đáp.
"Phó bác sĩ, đây là vợ anh à? Ôi, lần trước cô ấy mang rau xanh cho chúng tôi, hôm đó chúng tôi nấu ăn luôn, ngon lắm, cảm ơn cô nhé."
Tuy là nói với Phó Đình Hoa nhưng Tần Phong Hoa lại thỉnh thoảng liếc nhìn Tô Hòa.
"Ha ha, mọi người t·h·í·c·h ăn là tốt rồi." Tô Hòa cười đáp.
Hàn huyên một lát, hai nhà chào tạm biệt.
Đợi nhìn Phó Đình Hoa đi xa, Tần Phong Hoa mới quay sang nói với chồng: "Không phải em nói đâu, cả nhà Phó bác sĩ, ai cũng xinh đẹp hết. Với lại vợ anh ta, người vừa xinh đẹp lại tốt."
Lưu Khải có chút nghi hoặc, hỏi: "Lần trước không phải em còn bảo với anh, em nghe người ta nói vợ Phó bác sĩ chuyển đến cạnh nhà mình vừa xấu vừa không tốt à?"
"Ôi, thì là chưa thấy tận mắt mà? Không phải mắt thấy tai nghe mới là thật sao?" Tần Phong Hoa có chút áy náy nói.
"Em đó! Sau này đừng có hùa theo mấy bà tám ở chung cư nữa, họ cả ngày rảnh rỗi sinh nông nổi, không có việc gì lại đi soi mói chuyện nhà người khác. Đến một ngày nào đó em không đi nghe thì họ lại soi mói em đấy!"
Tần Phong Hoa: ...
Ba người lớn, dẫn theo ba đứa trẻ vừa xuất hiện ở c·ô·ng viên, lập tức trở thành tiêu điểm.
Hơn nữa rất nhiều người ở khu này đều là bác sĩ và người nhà b·ệ·n·h viện, mọi người không nói là trăm phần trăm thì cũng bảy tám mươi phần trăm từng nghe qua Phó Đình Hoa.
"Đây có phải là Phó bác sĩ không?"
"Chắc là vậy, không thì ai có thể cao lớn như thế được?"
"Vậy hai người phụ nữ bên cạnh anh ta, ai là vợ?"
"Chắc là người hơi x·ấ·u một chút kia à? Không phải nói anh ta đẹp trai mà lại lấy phải cô vợ xấu xí sao?"
"Không đúng, người hơi x·ấ·u, da xanh xao vàng vọt, vợ Phó bác sĩ nghe nói là một 't·h·ị·t ba chỉ' mà."
"'t·h·ị·t ba chỉ' là gì?"
"'t·h·ị·t ba chỉ' có nghĩa là vừa trắng vừa mập."
Mấy người xung quanh bàn tán, tự cho là nói nhỏ lắm, nhưng vẫn bị Tô Hòa nghe thấy.
Nàng đi thẳng đến trước mặt hai người kia, cười nói: "Tiếc quá, ta không phải là 't·h·ị·t ba chỉ'.
So với việc hai người các người đứng trước mặt người khác bàn tán về người khác, ta vẫn đẹp hơn gấp trăm lần đấy?
Nhìn lại các người xem, chân vòng kiềng m·ô·n·g bớt mập đi một chút đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận