Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 85: Bị bị bắt chước (length: 7620)

Sau khi Phó Đình Hoa đi, trong nhà thiếu đi một người to lớn như vậy, thật khiến người ta không quen.
Nghĩ đến sự không nỡ trong mắt người đàn ông khi rời đi, Tô Hòa không khỏi nghĩ, hắn vẫn còn thương con.
Nữu Nữu cầm con búp bê Barbie mà ba mua cho huơ huơ, trên mặt đã hoàn toàn không còn vẻ đau lòng khi ba rời đi.
Phó Đình Hoa mua cho con bé búp bê Barbie, bên trong có mấy bộ quần áo, Nữu Nữu mặc hết bộ này đến bộ khác, thay tới thay lui, cứ lặp đi lặp lại.
"Mẹ ơi, sao con không có váy ạ?" Sau khi thay cho búp bê Barbie một bộ váy, Nữu Nữu đột nhiên hỏi.
Ờ...
Vì ở n·ô·ng thôn, thường xuyên ra đồng ruộng rồi lại lên núi nên Tô Hòa không cho Nữu Nữu mặc váy.
Nhưng bản thân cô chỉ nghĩ cho tiện, lại không biết con gái đều t·h·í·c·h làm đẹp, dù là Nữu Nữu nhỏ như vậy cũng không ngoại lệ.
"Nếu con muốn mặc váy thì mẹ đổi cho con ngay bây giờ."
Nữu Nữu suy nghĩ một chút, rồi lại lắc đầu, sau đó nói: "Con muốn mặc váy khi nào vào thành tìm ba cơ, ba s·o·á·i s·o·á·i."
Ý là ba ba s·o·á·i s·o·á·i, con bé cũng muốn mặc váy xinh xắn thật đẹp.
Nữu Nữu nói xong, lại nhìn Tô Hòa, rồi nói: "Mẹ cũng muốn mặc váy vào thành, được không ạ?"
"Mẹ mặc váy xấu lắm." Tô Hòa bất đắc dĩ t·r·ả lời.
"Mẹ đẹp nhất ý. Anh hai, có phải không ạ?" Nữu Nữu k·é·o k·é·o Tể Tể đứng bên cạnh, hưng phấn hỏi.
"Ừm, mẹ, mẹ đẹp nhất ."
Tô Hòa: ...
Cô còn chưa giảm béo thành c·ô·ng đâu, mặc váy gì chứ?
Kỳ thật trong mắt người ngoài, Tô Hòa giảm béo đã thành c·ô·ng đến không thể thành c·ô·ng hơn được nữa rồi.
Cô không cố ý tập luyện có quy luật, cũng không cố ý ăn kiêng gì cả, chỉ là giảm bớt khẩu phần ăn, để cái dạ dày bị căng ra trở lại bình thường thôi.
Nhưng chính vì như vậy, tốc độ giảm cân của cô khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng phải khen ngợi.
Hiện giờ Tô Hòa chỉ có thể dùng từ t·h·i·ê·n béo để hình dung thôi, chứ chưa đạt được vóc dáng mục tiêu trong lòng Tô Hòa.
Một tuần cơ bản lại phải đổi một loạt quần áo trong không gian, hết cách, mấy bộ đồ trước đây mặc giờ rộng thùng thình.
Tô Hòa cùng hai đứa con ở nhà ngoan ngoãn đợi hai ngày, trong lúc rảnh lại đi liếc nhìn cây sầu riêng một cái.
Chỉ thấy cây sầu riêng đã trĩu quả, nhưng vẫn chưa to lắm, phỏng chừng phải qua một thời gian nữa mới có thể đem đi bán được.
Nhân lúc cuối tuần vào thành c·ô·ng việc, Tô Hòa tính đến lúc đó sẽ đến chợ trái cây tìm một vị trí tốt, rồi đem sầu riêng ra bày bán.
Rất nhanh, lại đến ngày họp chợ tr·ê·n trấn, Tô Hòa đã sớm chiên sẵn dầu chiên ba bỏ vào không gian, đợi đến lúc bày quán thì lấy ra.
Lần này lại mang t·h·e·o một đống lớn nồi nia xoong chảo lên đường, Tô Hòa sáng sớm đã dẫn hai đứa con t·h·e·o Ngưu thẩm cười cười nói nói đi chợ đ·u·ổ·i.
"Tô muội t·ử, không phải tôi nói, cô gầy đi trông đẹp hẳn ra." Ngưu thẩm càng thêm t·h·í·c·h nhìn chằm chằm vào mặt Tô Hòa.
Không phải bà c·h·é·m gió đâu nha, Tô muội t·ử gầy đi rồi trông thế này, xinh đáo để.
Những đường nét trên khuôn mặt ấy, thật khiến người ta ngắm mãi không thôi.
Nhất là đôi mắt to kia, vừa lớn vừa tròn, không biết lông mi mọc thế nào mà vừa dài vừa cong vút.
Rồi nhìn xem s·ố·n·g mũi thẳng tắp cùng cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn kia, vừa vặn phân bố tr·ê·n gò má trắng nõn, trông đặc biệt mê người.
Mỗi lần nhìn đến những thứ này, Ngưu thẩm trong lòng lại ngứa ngáy, rất muốn biết Tô Hòa rốt cuộc dùng bí m·ậ·t gì v·ũ· ·k·h·í mà khiến làn môi trở nên trắng mịn mê người đến vậy.
Nhưng bà ngại hỏi, chuyện này hỏi làm gì đúng không? Nhưng bà lại nhịn không được nhìn.
Ngoài ra, làn da của Tô muội t·ử cũng là nhất tuyệt. Làn da trắng như tuyết, mịn màng đến mức ngay cả lỗ chân lông cũng khó mà p·h·át hiện. Hơn nữa, rõ ràng thấy cô thường x·u·y·ê·n lên núi các kiểu mà da cũng không hề bị cháy nắng chút nào. Rốt cuộc là làm thế nào vậy nhỉ? Ngưu thẩm thầm lẩm bẩm trong lòng.
Quả nhiên người ta không hổ là sinh ra ở trong thành, so với người n·ô·ng thôn bọn họ chính là khác biệt, khí chất này không giống, vừa nhìn là biết không phải thôn cô.
"Em giờ cũng ổn mà thím, không có mập như trước, nhưng giờ vẫn là t·h·i·ê·n béo." Tô Hòa cười t·r·ả lời.
Cô t·h·í·c·h nhất là người ta khen cô gầy, khen nhiều càng thích.
"Ôi dào, cô thế này đã không mập rồi, dùng câu gì nhỉ, dáng chuẩn, đúng đúng là dáng chuẩn."
"Ha ha, còn kém nhiều ạ."
Vóc dáng hiện tại của Tô Hòa còn chưa đạt chuẩn đâu, nhưng thời đại này x·á·c thật cũng không phải lấy gầy làm đẹp, họ cảm thấy gầy quá không tốt, khó sinh đẻ.
"Cô với Đình Hoa nhà cô, giờ xứng đôi lắm. Cô không biết đâu, mỗi lần nhìn thấy Đình Hoa nhà cô, tôi cũng không dám nhìn nhiều, tuấn tú quá." Ngưu thẩm khoa trương nói.
Tô Hòa bật cười vì lời của bà, cực kỳ vui vẻ.
Bất quá Phó Đình Hoa đúng là tiêu điểm giữa đám đông mà, hắn quá đẹp trai và không hợp với những người xung quanh.
Đến trấn rồi, Tô Hòa lại p·h·át hiện, vị trí trước kia của cô và Ngưu thẩm đã bị người khác chiếm mất.
Quan trọng là, người chiếm vị trí của cô, cũng bắt chước cô, làm dầu chiên ba giống như cô.
Thì ra là bị người ta dòm ngó à? Nhanh như vậy đã có người bắt đầu học theo rồi.
Ngưu thẩm cũng thấy cảnh này, hai người kia trông có lẽ là một cặp vợ chồng tầm ba mươi tuổi, họ chiếm vị trí, và bày biện đồ đạc y hệt như lần trước Tô Hòa chiên dầu chiên ba.
Nếu có k·h·á·c·h hàng quen đến mua, chắc chắn sẽ nghĩ họ là Tô Hòa đã bán lần trước.
"Đây chẳng phải là làm người buồn n·ô·n sao? Học lén kỹ t·h·u·ậ·t của cô, còn chiếm vị trí của cô, đây không phải cố ý khiến người ta đến mua đồ tưởng là mình mua của họ trước à?
Không được, tôi phải lên nói chuyện phải trái với họ mới được." Ngưu thẩm tức giận nói, xắn tay áo lên chuẩn bị đ·á·n·h nhau.
Tô Hòa thấy vậy, vội ngăn Ngưu thẩm lại.
"Đừng đừng đừng, thím ơi, vị trí này vốn dĩ không cố định mà, ai đến trước thì chiếm thôi cũng coi như bản lĩnh của họ.
Hơn nữa cái này em làm, vốn rất dễ học.
Em đã dám chiên bán thì đã lường trước được sẽ có người bắt chước rồi.
Bây giờ nhà nước đang trị nghiêm, chúng ta đừng gây chuyện, đến lúc đó không làm ăn được thì phiền.
Đi thôi thím, cái thứ này của họ, làm không được lâu đâu, mình tìm chỗ khác."
Tô Hòa nói xong, lôi Ngưu thẩm đi.
Họ tìm được một vị trí tốt hơn chỗ cũ, bắt đầu bày đồ.
Thật ra thì vị trí trước kia cũng không phải là tốt lắm, nhưng vì lần đầu bày quán là ở đó, nên cả hai lần sau họ vẫn cứ ra đó.
Hai lần sau này họ đều đến sớm hơn lần đầu, nên chọn được vị trí tốt hơn chút.
"Cháu đi mua than củi nha thím, thím trông giúp cháu."
Tô Hòa nhìn hai đứa con, rồi nói: "Bây giờ còn sớm, hai đứa cứ ở bên cạnh mẹ, tối hãy đi tìm Quý Lương x·u·y·ê·n chơi."
"Dạ biết rồi mẹ." Hai đứa con ngoan ngoãn đáp.
Tô Hòa lại đến trước cửa tiệm kia, mua một bao than củi lớn với giá ba đồng, rồi trở lại chỗ bán hàng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận