Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 179: Nam nhân không thể kìm nén, hội nín hỏng (length: 7522)

Phó Diễm Cúc lúc trở về, đem ý nghĩ của Dư Húc chuyển đạt cho Tô Hòa.
Tô Hòa không khỏi càng hài lòng về Dư Húc hơn, nếu hắn muốn như vậy mới có thể an tâm một chút, cứ như vậy mà xử lý đi.
Buổi tối lúc ngủ, Tô Hòa nói với Phó Đình Hoa chuyện này.
"Ân, ta cảm thấy, ánh mắt ngươi nhìn người đều rất chuẩn, rất tốt."
Phó Đình Hoa lúc này k·é·o cả người Tô Hòa vào lồng n·g·ự·c, nói xong câu đó, còn vươn tay trấn an xoa xoa trán Tô Hòa.
"Đúng không? Cái đó thì là, ánh mắt ta nhìn người, vẫn luôn chính là rất chuẩn." Tô Hòa không khỏi có chút đắc ý.
Trước kia người dưới tay nàng, về cơ bản bị nàng tuyển vào ngành của nàng.
Trong mười người, ít nhất chín người đều tr·u·ng thành với nàng.
Trước kia nàng đã cảm thấy vận khí của mình rất tốt, bởi vì người mà, đều có lúc nhìn nhầm.
Thế nhưng nàng rất ít gặp phải người p·h·ả·n· ·b·ộ·i mình, đương nhiên, cũng có thể là nhân phẩm của bản thân nàng tốt, không ai nguyện ý p·h·ả·n· ·b·ộ·i nàng.
Trừ việc thân nhân đều qua đời sớm, mình ở thế giới trước kia không tìm được nửa kia thuộc về mình, cuộc đời của Tô Hòa có thể nói là thuận buồm xuôi gió.
Làm một nghề, thành một nghề.
Chỉ cần nàng quyết định muốn làm việc gì, liền không có chuyện không thành.
X·u·y·ê·n qua đến nơi này, hơn nữa còn ở tr·ê·n thân thể nguyên chủ có nhân t·h·i·ế·t như vậy, là chuyện Tô Hòa cảm thấy xui xẻo nhất.
Bắt đầu với hình thức địa ngục, hai bàn tay trắng nhưng may Tô Hòa tố chất tâm lý tốt.
Trọng điểm là, kỳ thật vẫn may mắn, nàng có được một cái vật tư đổi hệ th·ố·n·g.
Bất quá bây giờ nghĩ lại, có thể x·u·y·ê·n việt đến nơi đây, gặp Tể Tể cùng Nữu Nữu, còn có Phó Đình Hoa, đúng là đền bù cho nàng những m·ấ·t m·á·t trước kia.
"Ân, ngươi thật sự rất lợi h·ạ·i." Phó Đình Hoa nói xong, nhịn không được s·ờ s·ờ mặt Tô Hòa.
Rõ ràng là trước khi ngủ giữa vợ chồng nói chuyện bình thường, không biết vì sao, lại đột nhiên hôn nhau.
"Thân thể còn có chỗ nào không thoải mái không?" Phó Đình Hoa c·ắ·n tai Tô Hòa hỏi.
Tô Hòa: ...
Tuy rằng túng d·ụ·c không tốt, thế nhưng —— "Không —— "
Tô Hòa có chữ còn chưa kịp nói, miệng đã bị Phó Đình Hoa chặn lại.
"Chờ... Chờ một chút, ô... Ta, ta có lời muốn nói."
Phó Đình Hoa nghe được lời Tô Hòa nói, khôi phục một chút lý trí, sau đó buông lỏng môi nàng ra.
"Ngươi muốn nói gì?" Phó Đình Hoa hơi thở có chút không ổn.
"Phó bác sĩ, cái kia —— các ngươi bác sĩ, không phải đều không đề nghị túng d·ụ·c sao?" Tô Hòa hỏi.
Từ lúc sau lần say rượu kia, trừ ngày thứ hai vì thân thể nàng khó chịu, Phó Đình Hoa không động nàng.
Sau đó cơ hồ mỗi ngày đều...
Tần suất này, cũng quá thường x·u·y·ê·n rồi a?
Thật sự là Phó bác sĩ cả ngày nhìn như có chút dục vọng chưa thỏa mãn, mỗi ngày như vậy, sao chịu nổi?
"Vậy ngươi có nghe qua câu này không?" Phó Đình Hoa hàm chứa ý cười hỏi ngược lại.
"Lời gì?" Tô Hòa rất tò mò.
Phó Đình Hoa đem môi tiến tới bên tai Tô Hòa, nhẹ giọng nói ra: "Chính là —— nam nhân không thể kìm nén, sẽ nín hỏng ."
Tô Hòa: ...
Cho nên, loại lời này thật sự không phải vì mấy ông chồng online bịa ra sao?
"Ngươi không phải cố ý gài ta đó chứ?" Tô Hòa rất hoài nghi hỏi.
"Xét về mặt y học mà nói, đúng là như vậy." Phó Đình Hoa nghiêm trang nói.
Tô Hòa: ...
Cuối cùng x·á·c thật vẫn là không chịu nổi sự trêu chọc của Phó bác sĩ, Tô Hòa lại một lần nữa chìm đắm.
Sắc đẹp lầm người mà.
Thật sự, sau khi chính mình t·r·ải qua, Tô Hòa mới hiểu được, vì sao lại có những lời từ đây quân vương không lâm triều.
Nàng giống như từ lúc cùng Phó Đình Hoa thông phòng xong, liền không dậy nổi làm bữa sáng nữa.
Thì là Phó Đình Hoa từ bên ngoài mua về, thì là Phó Diễm Cúc làm.
Không phải sao, ngày hôm sau lúc Tô Hòa rời g·i·ư·ờ·n·g, Phó Đình Hoa đã sớm đi làm, mà Phó Diễm Cúc cũng đi cửa hàng cho cha con Dư gia đưa bữa sáng.
Tể Tể cùng Nữu Nữu, đã rất lâu không được mụ mụ gọi dậy g·i·ư·ờ·n·g mặc quần áo mang giày, gần đây đều là ba ba gọi.
Ba ba còn nói, bảo bọn chúng đừng quấy rầy mụ mụ ngủ.
Hai tiểu gia hỏa tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, thế nhưng bọn chúng cũng không muốn mẹ của mình vì chăm sóc bọn chúng mà quá cực khổ.
Tô Hòa không biết ý nghĩ của bọn chúng, nếu không khẳng định muốn áy náy c·h·ế·t rồi.
Bởi vì bị sắc đẹp của Phó bác sĩ dụ hoặc, mà mình bỏ quên hai t·h·i·ê·n sứ bảo bối mà nàng yêu nhất.
Tô Hòa vừa ăn điểm tâm xong, đại môn liền bị gõ vang.
Tô Hòa đi mở cửa, vậy mà là quản gia nhà Thời Cẩn, hắn còn mang th·e·o một người tới.
"Tô tiểu thư ngài khỏe, là t·h·iếu gia phân phó chúng ta đến tìm ngài."
Tô Hòa không cho Thời Cẩn địa chỉ của nàng, thế nhưng chuyện của Phó Đình Hoa, rất dễ dàng liền có thể nghe ngóng được.
"Ngươi khỏe, Thời t·h·iếu gia có chuyện gì không?" Tô Hòa hỏi.
"T·h·iếu gia bảo ta tới hỏi, bên ngài còn lại bao nhiêu sầu riêng, hắn muốn hết." Quản gia Thời gia cười nói.
"Toàn... Muốn hết?" Tô Hòa có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy; ngày hôm qua ngài đưa đi mấy trái sầu riêng kia, t·h·iếu gia cùng người trong nhà đều mở ra ăn xong rồi, mọi người đều cảm thấy rất không tệ. Vừa vặn, cuối tuần này t·h·iếu gia muốn mở tiệc chiêu đãi một ít kh·á·c·h quý đến nhà, cho nên muốn dùng sầu riêng chiêu đãi kh·á·c·h quý." Quản gia Thời gia giải t·h·í·c·h.
"Cái này —— x·á·c định sao, không phải tất cả mọi người có thể chấp nhận cái mùi sầu riêng này." Tô Hòa uyển chuyển nhắc nhở.
Chiêu đãi kh·á·c·h quý đó, đến khi không chịu nổi mùi thối của sầu riêng, náo loạn thành trò cười, đến lúc đó sẽ không đem món nợ này tính lên người nàng chứ?
"Không có gì, t·h·iếu gia của chúng ta sẽ châm chước." Quản gia Thời gia cười nói.
Khó trách t·h·iếu gia sẽ đối Tô tiểu thư nhìn với cặp mắt khác xưa, sầu riêng đắt tiền như vậy, t·h·iếu gia muốn mua hết, phản ứng đầu tiên của Tô tiểu thư không phải vui vẻ mà là vì t·h·iếu gia suy nghĩ, sợ kh·á·c·h nhân của t·h·iếu gia không t·h·í·c·h cái mùi này, cuối cùng lòng tốt làm chuyện x·ấ·u.
"Được rồi, ta đi chọn một chút, có chút không để lâu được nữa, nên ta sẽ đem những trái để thêm mấy ngày nữa cho các ngươi."
"Tốt, vậy phiền toái Tô tiểu thư."
Quản gia lúc này, càng thêm cảm thấy ở chung với người thông minh, nghĩ cho người khác như Tô Hòa rất thoải mái.
"Các ngươi vào ngồi trước đi?" Tô Hòa hỏi.
"Tốt, chúng ta cùng ngài đi chọn nhé?" Quản gia cũng muốn xem còn lại bao nhiêu sầu riêng.
"Tốt, vậy đi thôi."
Tô Hòa nói xong, liền mang hai người đi chỗ khuất để sầu riêng.
Bọn họ chuyên môn đến cái lều để sầu riêng, bất quá những trái sầu riêng sắp chín đều được Tô Hòa để vào trong không gian, cuối cùng ngó nghiêng trong gian nhà một chút, cũng chỉ có hai ba trái không thể để thêm được, những cái khác còn có thể để thêm mấy ngày.
"Đều lấy hết cũng không sao, t·h·iếu gia... Khụ khụ, t·h·iếu gia rất t·h·í·c·h ăn cái này, lát nữa cũng sẽ mở hai trái ra ăn." Quản gia Thời gia nói.
Thời Cẩn có mắt nhìn người a, lại t·h·í·c·h ăn sầu riêng.
Không giống Phó bác sĩ nhà nàng, không chịu nổi hương vị sầu riêng, bỏ lỡ mỹ vị của trái cây vua.
"Được, vậy các ngươi cùng nhau chở đi đi."
Để chở sầu riêng, quản gia Thời gia cố ý lái một chiếc xe tải đến, còn tưởng rằng có rất nhiều, cuối cùng cũng chỉ chừng năm mươi trái.
Kỳ thật có ba bốn mươi trái sắp chín được Tô Hòa giấu vào trong không gian rồi.
Cuối cùng bán hết nhóm sầu riêng này, Tô Hòa thu được gần 500 đồng tiền lớn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận