Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 143: Tình cảm bước ngoặt (length: 7217)

Gặp Phó Đình Hoa rốt cuộc buông tha chính mình, Tô Hòa cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Nói thật, Tô Hòa vẫn là cảm giác có chút quá nhanh.
Ánh mắt hai người đối mặt nhau, đều thấy được trong mắt đối phương sự t·ì·n·h d·ụ·c chưa tan đi.
"Mụ mụ ——" Thấy Tô Hòa không phản ứng, Nữu Nữu lại kêu một tiếng.
"Mụ mụ ở đây, tới đây a." Tô Hòa nhanh chóng hướng về phía ngoài cửa hô.
Phó Đình Hoa trước xuống g·i·ư·ờ·n·g, vừa đi mở cửa, một bên sửa sang lại quần áo đã bị vén lên tận ng·ự·c.
Cửa vừa mở ra, hai tiểu thấp đôn đang mong chờ đứng ở cửa, vô cùng đáng thương.
"Làm sao vậy? Ba ba ôm có được không?" Phó Đình Hoa hạ thấp người, kiên nhẫn dỗ dành hai đứa trẻ.
Tuy rằng t·h·í·c·h mụ mụ hơn, thế nhưng Tể Tể và Nữu Nữu cũng t·h·í·c·h ba ba, cho nên đều vươn tay cho ba ba ôm một cái.
Phó Đình Hoa một tay ôm một đứa trẻ, quay người lại, Tô Hòa chạy tới phía sau bọn họ.
"Làm sao vậy nha? Có phải đói bụng không?" Tô Hòa ôn nhu hỏi.
Nàng đối với hai đứa trẻ vẫn luôn như vậy, vô hạn kiên nhẫn.
"Muốn mụ mụ ôm." Vừa thấy Tô Hòa, Nữu Nữu lập tức nhào về phía mụ mụ, đòi ôm.
"Tới tới tới, ôm một cái. Ai nha, cái này tiểu bảo bối, sao còn k·hó·c vậy, trông ủy khuất chưa kìa." Tô Hòa cười nói.
Tể Tể lại không đòi mụ mụ ôm, hắn cùng muội muội hiện tại đã tăng cân nhiều rồi, mụ mụ một mình ôm hai đứa sẽ mệt c·h·ế·t.
Vừa được Tô Hòa ôm, Nữu Nữu lập tức ngoan ngoãn cực kỳ.
Cũng chứng minh, hiện giờ nàng ỷ lại Tô Hòa nhiều thế nào.
"Được rồi, mụ mụ làm bữa sáng cho các ngươi ăn. Hôm nay sao lại dậy sớm thế?" Tô Hòa vừa nói, vừa ôm Nữu Nữu đi phòng bếp.
Phó Đình Hoa thấy thế, cũng ôm Tể Tể theo vào.
"Nhớ mụ mụ." Nữu Nữu nhỏ giọng nói, như là đã làm sai chuyện gì, vô cùng chột dạ.
Vừa nãy anh trai đã nói, bảo nàng đừng quấy rầy ba mẹ ngủ.
Thế nhưng nàng chính là sợ, nhỡ mụ mụ sau này t·h·í·c·h ba ba, sẽ không yêu nàng nữa thì sao?
Hiện tại cũng không ngủ cùng nàng nữa, ô ô ô...
Suy nghĩ của trẻ con, có khi đơn giản như vậy, lời nói ra người lớn không thể lý giải.
"Ngoan, mụ mụ làm cho con ăn ngon nhé." Tô Hòa nói xong, hôn lên khuôn mặt đáng yêu trơn mềm của con gái.
Oa ~ Mụ mụ lại hôn nàng.
Mụ mụ khẳng định vẫn yêu mình nhất.
Nữu Nữu lập tức an tâm hơn nhiều.
Bữa sáng là Tô Hòa và Phó Đình Hoa cùng nhau làm bánh bao hấp, vì làm ít nên rất nhanh đã xong.
Hai đứa trẻ một tay bánh bao, một tay sữa, bên cạnh còn có ba mẹ, đều thỏa mãn vô cùng.
Nhưng Tô Hòa và Phó Đình Hoa lại ít nói chuyện với nhau.
Chủ yếu là, chuyện xảy ra buổi sáng, đến giờ, hai người vẫn còn chút x·ấ·u hổ.
Sáng sớm tỉnh lại, t·h·iếu chút nữa s·á·t thương cướp cò.
Nếu không có hai đứa trẻ đ·á·n·h gãy, phỏng chừng giờ này hai người sợ là...
Đều hiểu.
Tô Hòa lại không bảo thủ như vậy, người thế kỷ 21, đầy người không kết hôn cũng đã xảy ra q·u·a·n h·ệ.
Huống chi nàng và Phó Đình Hoa vốn là phu thê, lại đều bày tỏ tâm ý với đối phương.
Đồng ý ngủ cùng nhau, nàng đã dự liệu sẽ phát sinh một số chuyện không kh·ố·n·g chế được.
Cho nên khi đối mặt thân m·ậ·t của Phó Đình Hoa, nàng không từ chối.
Tô Hòa nhìn thoáng ở những chuyện khác, không có nhiều lằng nhằng như vậy.
T·h·í·c·h thì nhích thôi, có gì đâu?
Có điều buổi sáng mà đã...
Khụ khụ, chuyện này có hơi lúng túng, hơn nữa còn bị hai đứa trẻ đ·á·n·h gãy.
Ăn điểm tâm xong, hai đứa trẻ lại đi chơi.
Còn lại Tô Hòa và Phó Đình Hoa ở nhà, không khí lại có chút mập mờ.
"Khụ khụ, ừm, trong nhà còn hai con gà, hay hôm nay cùng nhau g·i·ế·t? Mời ba mẹ tới ăn cơm?" Tô Hòa hỏi.
Vốn là g·i·ế·t cho Quý Lương x·u·y·ê·n ăn, nhưng có chuyện này, Quý Lương x·u·y·ê·n ở lại trên trấn cùng bà ngoại, không về n·ô·ng thôn.
"Ừ, được, nghe em." Phó Đình Hoa nhìn Tô Hòa, khẽ gật đầu.
"Em..."
"Anh..."
"Em nói trước đi!" Hai người đồng thanh.
"Sáng nay ——" Phó Đình Hoa định nói gì đó, một giọng sốt ruột vang lên.
"Đình Hoa, Tô Hòa, người nhà họ Trần tìm tới, muốn chúng ta giao Diễm Cúc ra!"
Là Ngô Diễm Hoa.
Hai người nhìn nhau, vội vàng ra đón.
"Mẹ, người nhà họ Trần đến? Nhanh vậy sao?" Phó Đình Hoa cau mày.
"Đúng vậy, bọn s·á·t t·h·i·ê·n đ·a·o này, không chỉ nói Diễm Cúc nhà ta là sao chổi xui xẻo, h·ạ·i mấy người nhà họ Trần bị bắt vào trại tạm giam, còn nói muốn Diễm Cúc rủ Tô Hòa cùng họ lên trấn viết thư xin xá tội."
Ngô Diễm Hoa rõ ràng tức giận không nhẹ.
May mà hôm nay sợ có người đến gây sự, nên đàn ông Phó gia ở nhà, không đi làm.
Nếu không lúc này, Phó Diễm Cúc chẳng phải bị người nhà họ Trần bắt đi?
"Mẹ, chúng ta qua đó đã rồi nói." Tô Hòa nói.
Ngô Diễm Hoa nghe vậy, vỗ trán.
"Đúng đúng đúng, mau qua. Người nhà họ Trần sắp đ·á·n·h nhau với ba con rồi, mau đi với mẹ."
Đến nơi, đã thấy rất nhiều hương thân đang vây xem.
Thấy ba người Phó Đình Hoa, mọi người chủ động nhường đường.
Lần này, Trần gia rõ ràng đến đ·ậ·p p·há quán, mang theo hơn chục người đàn ông.
Cha mẹ Trần Chí Kiệt và anh chị dâu cũng đến.
"Mau giao Phó Diễm Cúc ra, cô ta là con dâu Trần gia, làm gì có chuyện bỏ về nhà mẹ đẻ thế này? Gái đã gả đi là bát nước hắt đi, trước đây nhà ta cho lễ hỏi rồi đấy." Mẹ Trần Chí Kiệt, Lưu Đình nói.
"Mau cút khỏi nhà ta, con gái ta bị con trai các người đ·á·n·h lâu rồi, sắp c·h·ế·t đến nơi. Hai nhà chúng ta kết thân nhưng nhà các người đối xử tệ với con gái ta, nó về nhà là phải." Phó Đại Quân lạnh lùng t·r·ả lời.
"Nực cười. Nhà ta tệ với nó thế nào? Nó không đẻ được con trai, nhà ta vẫn cho ăn cho m·ặ·c đấy thôi?"
Tô Hòa nghe vậy, giận không nhẹ.
"Sao lại không đẻ được con trai, các người đ·á·n·h em gái tôi đến sảy thai, còn lý luận à? Chờ mà ăn cơm tù đi." Phó T·ử Diệu không nhịn được, đứng ra nói.
"đ·á·n·h vợ thì sao? đ·á·n·h vợ là ăn cơm tù à? Các người mơ à!" Người nhà họ Trần đúng là một lũ không hiểu p·há·p l·u·ậ·t.
Không chỉ người nhà họ Trần, thời đại này có nhiều chỗ đ·á·n·h vợ mà vợ không bỏ đi, chuyện này gần như trở thành bình thường.
"Đừng nói nhảm với họ, chờ kết quả phạt tù của Trần Chí Kiệt ra, họ sẽ ngoan thôi." Lúc này, Phó Đình Hoa mới lên tiếng.
Mọi người lúc này mới thấy Phó Đình Hoa và Tô Hòa đã tới...
Bạn cần đăng nhập để bình luận