Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 404: Nữ nhân này, sẽ đem hắn mọi người sinh quỹ tích đều quấy rầy (length: 7685)

"Không có gì, không tính là cãi nhau, chỉ là muốn hắn về sau đừng có bệnh nhân nào cũng nhận khám cho ta. Hiện tại bệnh nhân đặt hẹn trước với ta quá nhiều, rất nhiều bệnh đều không thể trì hoãn, cho nên ta không muốn lãng phí thời gian. Bất quá ——" Phó Đình Hoa nói đến đây thì dừng lại.
"Bất quá cái gì?"
"Không có gì, ta cảm giác Cố phu nhân kia, hình như là nhắm vào ta mà đến. Hy vọng nàng đến, không phải chuyện gì xấu." Phó Đình Hoa cau mày nói.
Hắn có một loại dự cảm, người phụ nữ này sẽ làm xáo trộn quỹ đạo cuộc đời hắn.
Đây là điều Phó Đình Hoa cảm thấy ngay từ lần đầu gặp mặt.
Tuy rằng rất thái quá, nhưng hắn vẫn cảm thấy vậy, nên cũng rất kháng cự nàng.
Nói thật, hiện tại Phó Đình Hoa cảm thấy mình rất hạnh phúc, có vợ con bên cạnh, vợ con quấn quýt. Cha mẹ cũng khỏe mạnh, cả nhà được Tô Hòa kéo theo mà sống càng ngày càng tốt.
Hắn không phải một người tham lam, hắn chỉ muốn chuyên tâm vào sự nghiệp của mình, đồng thời có thể cùng người mình thích bên nhau trọn đời.
Nhưng người phụ nữ này, theo dự cảm của Phó Đình Hoa, lại là một nhân tố không xác định.
"Ta vẫn cảm thấy ngươi có chút kỳ quái." Tô Hòa lẩm bẩm, rồi được Phó Đình Hoa đưa về nhà.
Hắn không biết phải giải thích hết thảy này với Tô Hòa thế nào, vì ngay cả chính hắn cũng cảm thấy mình kỳ quái.
Sau khi về đến nhà, hai đứa con vẫn chưa ngủ.
Nhưng hôm nay họ đóng cửa tiệm hơi sớm, mới hơn tám giờ đã đóng cửa, Tể Tể và Nữu Nữu vừa tắm rửa xong.
"Mẹ!" Vừa nhìn thấy Tô Hòa, Nữu Nữu liền vô cùng phấn khích.
Dạo gần đây mẹ rất bận rộn, rất bận rộn, rất bận rộn, phải dùng ba chữ "rất bận" mới có thể hình dung sự bận rộn của mẹ.
Cô bé và anh trai phần lớn thời gian ở nhà với bà ngoại Văn Thanh, vì Tô Hòa ở cửa hàng không để ý tới chúng.
Hơn nữa hiện tại Tô Thế Minh bắt đầu dạy hai đứa nhỏ học chữ. Tô Thế Minh cảm thấy, thiên phú học tập của cháu ngoại hắn còn khoa trương hơn cả ba nó, về cơ bản đều là đã thấy là không quên, đồ đã dạy chỉ cần nhớ một lần là được.
Phát hiện này khiến Tô Thế Minh vừa kích động vừa hưng phấn.
Hiện tại ông chỉ cần về nhà là lại bắt Tể Tể học.
Về phần Nữu Nữu nha... khụ khụ, thua kém anh trai không ít, nhưng vẫn thông minh hơn những đứa trẻ bốn tuổi bình thường.
"Anh trai con đâu?" Tô Hòa nhìn con gái đang nhảy nhót, theo bản năng hỏi.
"Anh trai lên giường ngủ rồi ạ, mẹ ơi, anh trai vất vả lắm." Nữu Nữu nhỏ giọng nói với Tô Hòa.
"Vất vả?" Tô Hòa có chút không hiểu.
Nữu Nữu gật đầu lia lịa, rồi nói: "Vâng ạ, ông ngoại dạy chúng con khó lắm ạ, nhưng anh trai đều nhớ được, còn con thì không. Nên anh ấy chắc chắn vất vả lắm, đầu phải nhớ nhiều thứ thế. Tại Nữu Nữu không được, Nữu Nữu chỉ nhớ một lúc là quên ạ."
Trong nhận thức của Nữu Nữu, những thứ ông ngoại dạy cần tốn rất nhiều thời gian cô mới có thể nhớ, nhưng anh trai đều nhớ được hết, vậy chắc chắn anh đã phải cố gắng lắm mới nhớ được.
Cô bé chưa từng nghĩ rằng, Tể Tể thông minh hơn mình? Một chút nào sao?
Tô Hòa có chút thương cảm nhìn con gái, cảm thấy sau này đi học chắc sẽ vất vả lắm đây.
Ôi, rõ ràng là cùng trong một bụng, cùng ngày ra đời, sao chỉ số thông minh lại chênh lệch lớn đến vậy?
Ba cô, Tô Thế Minh đã nói với cô rằng, Tể Tể có năng lực đã thấy là không quên, thiên phú học tập còn hơn cả ba nó, quả thực là học sinh thông minh nhất ông từng dạy.
Vậy nên sau này ông muốn đem hết kiến thức cả đời truyền thụ cho cháu ngoại.
Nghe những lời này, Tô Hòa có chút bất đắc dĩ, vốn định nói với ba rằng bọn trẻ còn nhỏ, phải hỏi xem chúng có muốn học nhiều thứ như vậy khi còn bé không.
Nhưng thấy cả nhà đều không phản đối, Tô Hòa đành bỏ cuộc.
Thôi được rồi, ý tưởng giáo dục từ thế kỷ 21 của cô, ở thời đại này hình như không được hưởng ứng lắm.
Vậy nên cứ từ từ quan sát vậy, đến lúc đó xem biểu hiện của Tể Tể thế nào.
Nếu nó có thể thích ứng, và cũng không chán ghét cuộc sống học tập mỗi ngày, thì cứ như vậy.
Nhưng nếu nó nảy sinh cảm xúc chán ghét học tập, vậy cô sẽ can thiệp.
Nhưng cô phải giải thích với con gái thế nào, rằng anh trai của con thật ra không tốn sức chút nào khi nhớ những kiến thức mà ông ngoại dạy đâu?
"Nữu Nữu, con thấy bà ngoại thêu thùa có dễ không?" Tô Hòa cúi người, ngang tầm mắt hỏi con gái.
Nữu Nữu chớp mắt, do dự một chút rồi lắc đầu nói: "Con không biết ạ, nhưng chắc chắn con không thêu giỏi như bà ạ."
Hiện tại Văn Thanh khi rảnh rỗi sẽ thêu thùa ở nhà, Nữu Nữu cũng sẽ ở bên cạnh bà, thậm chí còn học được chút ít.
Tô Hòa nghe câu trả lời của con thì đổi cách hỏi khác.
"Vậy con thấy thêu đối với anh trai con có dễ không?"
Nữu Nữu lập tức lắc đầu rồi nói với Tô Hòa: "Con rủ anh chơi thêu với con, anh bảo anh không học được. Nên đối với anh trai, thêu chắc chắn không dễ ạ."
Tô Hòa vui mừng gật đầu, tiếp tục nói với con gái: "Đúng rồi, nên anh trai con đọc sách viết chữ, cũng như con học thêu vậy, sẽ cảm thấy rất dễ dàng. Con đừng lo lắng cho anh con như thế, biết không?"
Ôi, con gái ngoan này, sao mà đáng yêu thế.
Tô Hòa nghĩ vậy rồi không nhịn được véo má Nữu Nữu.
Nhìn Tô Hòa đùa nghịch trước mặt con gái, Phó Đình Hoa không nhịn được lắc đầu cười, lên lầu tìm quần áo đi tắm.
Nữu Nữu có chút hiểu, chút không gật đầu, rồi nói: "Mẹ ơi, học giỏi khó lắm, chị Uyển Nhi cũng bảo thế ạ."
"Vậy có phải chị Uyển Nhi làm tốt hơn phần lớn mọi người trong việc trồng rau, nhóm lửa, quét dọn vệ sinh không?" Tô Hòa lại hỏi.
Nhưng vừa nói xong những lời này, Tô Hòa đã có chút hối hận.
Trần Uyển Nhi có thể làm tốt những việc này phần lớn là vì quen tay hay việc.
Nhưng quen tay hay việc nhà cũng không phải chuyện gì tốt, con bé còn nhỏ mà.
Nhưng ví dụ đã đưa ra rồi, Tô Hòa chỉ có thể kiên trì nói hết.
"Vâng, chị Uyển Nhi giỏi lắm ạ. Nhiều việc con và anh không làm được, đều được chị Uyển Nhi chỉ cho mà." Nữu Nữu tán đồng gật đầu nói.
"Ừ, vì Uyển Nhi có một phần điềm tĩnh, nên học cái gì cũng rất nhanh, khả năng thực hành rất mạnh, đó là điểm mạnh của Uyển Nhi."
Tô Hòa nói đến đây thì liếc trộm Trần Uyển Nhi đang ngồi bên cạnh nhìn hai mẹ con trò chuyện, quả nhiên khi cô nói xong những lời này, hai mắt con bé sáng lên.
"Vậy nên, mỗi người có sở trường khác nhau, biết không? Cho dù anh trai học nhanh hơn con, con cũng đừng nản lòng, sở trường của con và anh con không giống nhau." Tô Hòa từng bước khai đạo Nữu Nữu.
Hai mắt Nữu Nữu sáng long lanh nhìn Tô Hòa rồi hỏi: "Mẹ ơi, nếu sau này con học không giỏi, mẹ có ghét con không?"
Tô Hòa: ...
Câu này, cô trả lời thế nào mới tốt đây? Tô Hòa bỗng thấy như mình tự vác đá đập vào chân.
Con bé Nữu Nữu này, suy diễn giỏi thật.
Thế này mà không thông minh sao? Quá thông minh rồi ấy chứ? Tiểu quỷ này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận