Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 261: Ta có thể mỗi ngày sinh nhật sao? (length: 7312)

Nếu cha mẹ của Xuyên Nhi cũng hiểu được đạo lý này thì tốt rồi.
Thế nhưng Xuyên Nhi sinh ra, liền nhất định hắn sẽ không quá thích âm nhạc.
Thôi vậy, ở bên mình, nàng vẫn là tận lực để Xuyên Nhi có thể chơi nhiều một chút đi.
Kỳ thật vẫn luôn không mang Quý Lương Xuyên đi tìm Tể Tể và Nữu Nữu chơi, còn có một nguyên nhân, đó chính là mẹ của Quý Lương Xuyên gọi điện thoại cho Chu nữ sĩ.
Nói đi nói lại đều là muốn Quý Lương Xuyên thật tốt thay đổi, thật tốt phạt hắn một chút, nói hắn không hiểu chuyện.
Còn muốn Chu nữ sĩ có rảnh thì dạy Quý Lương Xuyên đọc sách, việc học không thể hoang phế.
Chu nữ sĩ sợ đến lúc Quý Lương Xuyên cùng Tể Tể và Nữu Nữu chơi nhiều rồi, ham chơi quá, đến lúc đi Kinh Đô không nghe lời cha mẹ, sợ hắn cùng cha mẹ mâu thuẫn càng thêm sâu sắc.
Hơn nữa bầu không khí gia đình Tô Hòa quá tốt rồi, nàng cũng sợ Quý Lương Xuyên ở nhà Tô Hòa quá lâu, sẽ càng thêm chán ghét gia đình 'nguyên sinh'.
"Được rồi, các ngươi không chê phiền phức, ta bên này đương nhiên không ý kiến. Xuyên Nhi, đến nhà Tô a di, phải ngoan một chút biết không?" Chu nữ sĩ dặn dò Quý Lương Xuyên.
"Biết bà ngoại."
Lại hàn huyên một hồi, Tô Hòa cùng Phó Đình Hoa đi trên trấn chợ mua chút đồ, để hai đứa trẻ ở trong cửa hàng cùng Quý Lương Xuyên chơi.
Chỉ một lát sau, Tô Hòa liền mua đủ nguyên liệu.
Phó Đình Hoa nhìn xem nàng mua một đống lớn lộn xộn, Tô Hòa nói nàng muốn lấy ra làm bánh ngọt.
Phó Đình Hoa không biết bánh ngọt làm sao, nhưng nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của Tô Hòa, hắn cảm thấy chắc là sẽ không thất bại đâu.
Bánh ngọt đương nhiên là sẽ không thất bại, dù thất bại nàng còn có không gian mà, bất kể thế nào, đều muốn cho hai tiểu bảo bối nhà nàng, làm ra chiếc bánh ngọt xinh đẹp nhất.
Hiện tại chủng loại trái cây ít đến đáng thương, Tô Hòa xem đi xem lại, cũng không tìm được loại trái cây nào thích hợp làm bánh ngọt.
Vậy thì, một cái làm sầu riêng một cái làm đậu đỏ có nhân nhé, mặt trên lại dùng bơ điểm xuyết là được rồi.
Hiện tại máy đ·á·n·h trứng vô cùng khó mua được, dù sao cái thời đại này, trấn nhỏ nơi nào có thứ này mà bán chứ?
Thế nhưng Tô Hòa đã sớm nghĩ xong lý do thoái thác, liền nói là ở trong thành mua, chạy rất nhiều nơi mới tìm được.
Mua được kha khá đồ dùng cần thiết, Tô Hòa và Phó Đình Hoa đi đón Tể Tể và Nữu Nữu còn có Quý Lương Xuyên về thôn.
Ở trên xe, Nữu Nữu hỏi Quý Lương Xuyên: "Xuyên ca ca, anh ăn bánh ngọt bao giờ chưa?"
Quý Lương Xuyên nghĩ nghĩ, sau đó đáp: "Hình như ăn rồi, ta cũng không biết, quên rồi."
"Rất muốn mau được ăn bánh ngọt a." Nữu Nữu nói, nhịn không được lếm lếm khóe miệng.
"Rất nhanh liền có thể ăn được, không cần nóng nảy."
Con gái cứ lẩm bẩm cả đường, khiến Tô Hòa bật cười.
Xe rất nhanh liền lái đến thôn, họ đi trên trấn không lâu, nên dứt khoát trực tiếp đỗ xe ở cửa nhà họ Phó, đến nhà họ Phó ăn cơm trưa.
Vừa xuống xe, Tể Tể và Nữu Nữu liền chia rất nhiều kẹo cho những người bạn nhỏ khác của nhà họ Phó.
Đương nhiên, kẹo là Tô Hòa làm cho bọn chúng, bảo hai đứa chia.
Nhận được kẹo, các bạn nhỏ đều vui vẻ vô cùng, Nha Nha thậm chí ngây thơ hỏi: "Nữu Nữu, cậu có thể luôn luôn sinh nhật không? Tớ muốn ngày nào cũng được ăn kẹo."
Nữu Nữu cô bé này, còn khôn hơn Nha Nha đấy, "Được nha, tớ hỏi mẹ tớ có đồng ý không, nếu đồng ý, tớ sẽ mỗi ngày sinh nhật, mỗi ngày ăn bánh ngọt."
Tô Hòa ở không xa nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của các con: ... Suy nghĩ ngược lại cũng rất hay.
Nữu Nữu quả thật chạy tới hỏi Tô Hòa "Mẹ ơi mẹ ơi, con có thể mỗi ngày sinh nhật không?"
Tô Hòa t·r·ả lời rất dứt khoát, "Không thể."
Nữu Nữu chớp mắt một cái, Tô Hòa cho rằng con bé lại muốn làm nũng gì đó, ai dè con bé "A" một tiếng, sau đó xoay người chạy đến trước mặt Nha Nha, rồi nói: "Mẹ tớ nói, không thể mỗi ngày sinh nhật."
Tô Hòa: ... Cái con bé ngốc này.
Mà Ngô Diễm Hoa đang chuẩn bị cơm trưa trong bếp nghe thấy động tĩnh, lập tức đi ra xem.
Vừa nhìn thấy Tô Hòa cùng Phó Đình Hoa, Ngô Diễm Hoa cười đến không khép miệng được.
"Mau ăn cơm trưa, cha các cháu chắc cũng sắp về rồi." Ngô Diễm Hoa cười nói.
Bà vừa dứt lời, từ xa đã nghe thấy tiếng xe.
Quả nhiên, Phó Đại Quân và mọi người cũng quay về rồi.
Bây giờ có xe đúng là tiện, ngày xưa, vì đường xa quá, mọi người đều phải gói cơm trưa mang đi, rồi buổi trưa không về ăn.
Dù sao đi bộ tốn thời gian quá, không có cách nào.
Vừa nhìn thấy Tô Hòa, Phó Đại Quân liền hỏi.
"Hôm nay là sinh nhật Tể Tể và Nữu Nữu à?"
"Vâng ạ." Tô Hòa t·r·ả lời.
"Ha ha, vậy thì buổi chiều hôm nay chúng ta về sớm một chút." Phó Đại Quân cười ha hả, tâm tình cũng vô cùng tốt.
"Vâng, ba cứ xem mà thu xếp ạ. Nhưng mà đại ca, có phải là tiếp người giúp kéo hàng làm ăn không ạ?"
Hôm qua đã thấy Phó Quốc Khánh đi theo người ta thương lượng, không rõ hẹn vào thời gian nào.
"Hôm nay không hẹn quá muộn đâu, nó cũng nhớ sinh nhật Tể Tể và Nữu Nữu mà." Phó Đại Quân cười đáp.
Người nhà họ Phó đều biết Tô Hòa rất coi trọng sinh nhật của hai đứa trẻ, tự nhiên không ai muốn vắng mặt.
Hơn nữa, sinh nhật Tể Tể và Nữu Nữu, Tô Hòa chắc chắn lại làm rất nhiều món ngon, ai muốn đi làm bỏ lỡ bữa tối này chứ?
Nhà họ Phó đông người, lúc ăn cơm sợ Quý Lương Xuyên không quen, Tô Hòa còn cố ý ngồi ở bàn trẻ con, chiếu cố vị kh·á·c·h nhân Quý Lương Xuyên này.
Nhưng Tô Hòa nghĩ lầm rồi, sau khi Quý Lương Xuyên đến một lần vào lần trước, đã trà trộn vào nội bộ đám trẻ nhà họ Phó rồi.
Đám trẻ đều rất thích Quý Lương Xuyên đẹp trai và lễ phép này.
Mỗi lần cả nhà Tô Hòa về, Ngô Diễm Hoa đều tận lực bảo trên bàn có một mâm t·h·ị·t.
Chỉ là món t·h·ị·t bà làm, không được ngon lắm mà thôi.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Tô Hòa liền mời tất cả các bạn nhỏ sang nhà mình làm bánh ngọt.
Một buổi trưa không ngủ trưa, cũng không sao.
Hơn nữa, bọn trẻ mệt thì có thể ngủ trưa ở bên họ luôn.
Nghe được việc có thể không cần ngủ trưa, được sang nhà cô chơi, lũ trẻ nhà họ Phó đều vui mừng phát điên rồi.
Một đám trẻ con chạy sang nhà Tô Hòa, còn tích cực hơn cả về nhà mình.
"Oa, tớ nhanh nhất, các cậu đuổi theo tớ đi." Thằng bé Tráng Tráng này, mặc kệ khi nào, đều sẽ chơi thành t·h·i đấu.
"Tớ nhanh hơn cậu!" Quý Lương Xuyên còn nhỏ hơn Tráng Tráng nhiều, mà cũng dám ăn nói ngông cuồng.
Nhưng hắn vậy mà thật sự chạy vượt qua Tráng Tráng, chẳng lẽ đây chính là hào quang nam chính?
"Xuyên ca ca chờ em!" Nữu Nữu ở phía sau kêu to.
Quý Lương Xuyên nghe được giọng con bé, do dự một chút, đột nhiên lại quay đầu.
Nữu Nữu thấy hắn như vậy, sốt ruột.
"Xuyên ca ca anh chạy nhanh đi, đuổi về cho nha nha!" Còn nhỏ mà đã thể hiện vẻ mặt tiếc rèn sắt không thành thép vô cùng thuần thục.
"Không phải bảo chúng ta đợi em sao? Anh kéo em chạy, đi!" Quý Lương Xuyên nói rồi kéo tay Nữu Nữu chạy đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận