Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 305: Không thể tùy tiện loạn cho nữ hài tử thân ngươi (length: 6823)

"Đáng ghét thật, cuối cùng cũng đi hết rồi." Đột nhiên, Tể Tể bên cạnh thốt ra một câu kinh người.
Tô Hòa thiếu chút nữa đã muốn nói, Tể Tể quả thực chính là cái loa phóng thanh của nàng.
Nhưng nghĩ lại, không thể giáo dục con cái như vậy, nên đành phải nín nhịn.
"Tể Tể, hôm nay con cự tuyệt rất tốt, không thể tùy tiện cho con gái hôn bừa." Tô Hòa ngồi xổm xuống, nhéo nhéo má Tể Tể rồi cười nói.
"Mẹ ơi, vậy con thì sao?" Nữu Nữu bên cạnh cũng chen vào hỏi.
"Con càng không được." Vẻ mặt Tô Hòa lập tức nghiêm túc.
"Nhưng mẹ và ba, còn có ông bà nội, còn có ông bà ngoại, còn có..." Nữu Nữu bắt đầu đếm từng người đã hôn mình.
"Được rồi, vậy sau này đừng hôn lung tung nữa." Tô Hòa cắt ngang lời con gái đang đếm xem ai đã hôn mình, nàng sợ huyết áp mình tăng vọt mất.
"Vậy ba mẹ hôn thì được không?" Nữu Nữu lại khơi mào mười vạn câu hỏi vì sao.
"Trừ ba mẹ. Còn có anh trai." Tô Hòa tạm thời thêm Tể Tể vào.
"Con không hôn." Tể Tể lập tức cau mày nói.
"Đúng, anh trai chưa hôn con bao giờ." Nữu Nữu nói tiếp.
Phó Đình Hoa bất đắc dĩ, bày ra màn toàn gia trước cổng Phó gia làm gì, cái trò không được hôn này để làm gì?
"Đi chơi đi, chuẩn bị ăn cơm. Gọi anh trai các chị chuẩn bị ăn cơm đi." Phó Đình Hoa vội vàng đánh trống lảng.
Sau khi đuổi hai đứa nhỏ đi, Tô Hòa bắt đầu cùng Phó Đình Hoa buôn chuyện về việc cô bé kia vừa muốn hôn Tể Tể.
Cuối cùng còn tổng kết một câu: "Tể Tể lớn lên chắc không giống anh, đào hoa như vậy, được con gái thích vậy chứ?"
Phó Đình Hoa: ...
Thật quá vô tội, đây quả thực là tai bay vạ gió mà.
"Anh đâu có được con gái thích lắm đâu." Phó Đình Hoa nhàn nhạt đáp.
"Còn không có á? Đám người bệnh viện các anh đó, hận không thể dán mắt lên người anh." Tô Hòa càng nói, càng cảm thấy giọng mình hơi chua.
"Bọn họ chỉ là nhìn trúng cái túi da này thôi." Phó Đình Hoa cười đáp lại.
"Em cũng vậy." Tô Hòa lại thốt ra những lời này một cách vô thức.
Không nói dối nha, nàng đúng là bị vẻ ngoài của Phó Đình Hoa mê hoặc mà.
"Vậy sao? Vinh hạnh của anh." Phó Đình Hoa hơi nhếch khóe miệng, kết hợp với khuôn mặt tuấn mỹ đẹp trai của hắn, Tô Hòa nghiêm túc nghi ngờ hắn đang dùng mỹ nhân kế với mình.
Nói bác sĩ Phó vậy mà lại song tiêu như vậy sao?
"Tô Hòa, Đình Hoa." Lúc này, những người khác trong nhà họ Phó từ trên núi trở về.
"Ồ, về hết rồi à, ăn cơm thôi!" Ngô Diễm Hoa vừa hay cũng đi ra gọi người, vừa vặn chạm mặt.
Bữa cơm gia đình như ngày hội lại bắt đầu có rất nhiều thịt.
Trước kia bọn trẻ thích nhất là ngày lễ, bây giờ chúng thích nhất là ngày chú út thím út về.
Bởi vì mỗi lần nhà Phó Đình Hoa về, nhà chúng đều được ăn ngon.
Tất cả những điều này đều là công lao của thím út.
Thịt đa phần đều do thím út mua rồi thím út nấu, ăn ngon hơn những người khác trong nhà làm.
Nên nếu hỏi bọn trẻ thích ai nhất, chắc chắn là Tô Hòa.
"Tô Hòa à, đám mía này, trồng thêm hai ngày nữa là được rồi." Lúc ăn cơm, Phó Đại Quân không nhịn được nói với Tô Hòa về "công việc".
Bây giờ cả nhà cùng nhau làm ăn, chẳng phải tương đương với một phần công việc sao?
"Ba tốc độ của mọi người nhanh thật." Tô Hòa cười nói.
"Ha ha, còn sầu riêng thì chắc bán hết đợt này nửa tháng nữa là hết mùa rồi." Phó Đại Quân tiếc nuối nói.
"Trái cây là vậy đó, mùa cao điểm chỉ có thời gian ngắn ngủi thôi, chịu thôi." Tô Hòa an ủi.
"Ha ha, đúng vậy, cái cũ không đi thì cái mới không đến, mình chờ mía đến mùa thu hoạch thôi." Phó Đại Quân cười nói.
"Nhất định sẽ được mùa." Tô Hòa có lòng tin với mía.
Mùa đông năm nay, trái cây thật sự rất ít.
Tô Hòa trồng mía ra, nàng không tin không có ai mua.
Tuy rằng Tô Hòa tính đi theo con đường bình dân, nhưng vẫn bán năm hào một cân.
Khoai lang đã hai hào một cân rồi, mía của nàng năm hào một cân thì có gì tệ chứ?
Hơn nữa khoai lang là thứ thiết yếu của mọi nhà nông thôn, cơ bản nhà nào cũng có.
Còn mía thì lại là độc quyền của họ.
"Nghe nói đường trong thôn mình, kế hoạch đầu năm khởi công. Đến lúc đó, nhà mình cũng định cho hai người đi làm công." Phó Đại Quân đột nhiên nói chuyện này.
"Ba, con với Nhị ca đi đi. Đại ca thì có khi giúp người ta chở hàng còn kiếm được nhiều hơn làm công." Phó Đức Vinh nói tiếp.
"Làm đường cũng vất vả lắm đó, hai đứa suy nghĩ kỹ chưa?" Phó Đại Quân nghiêm túc hỏi.
"Suy nghĩ kỹ rồi, mà Tô Hòa con còn loại trái cây gì muốn trồng không?" Phó Tử Diệu gãi đầu, rồi hỏi.
"Ừm —— mùa xuân, để chị nghĩ đã." Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Hòa đột nhiên mắt sáng lên, rồi nói: "Có thể trồng dưa hấu, trồng xong hè là có ăn rồi."
"Dưa hấu thì mấy thôn khác có người trồng rồi." Trần Tố Phân theo bản năng buột miệng nói.
Đột nhiên, như nghĩ ra gì đó, bà vội vàng ngậm miệng lại.
"Vậy hả? Không sao, mình chắc chắn trồng trái to hơn còn ngọt hơn." Tô Hòa cười ha hả nói.
"Vậy đến lúc đó, bọn con đi làm công rồi, không giúp Tô Hòa trồng trái cây được. Hơn nữa, đến lúc đó trong nhà lại phải trồng rồi." Phó Tử Diệu rất khổ não nói.
"Làm đường thì nhà mình đừng đi." Ngô Diễm Hoa vốn ít lên tiếng lại đột nhiên nói.
"Hả? Vì sao?" Phó Đại Quân theo bản năng hỏi vợ, lại bị Ngô Diễm Hoa trừng mắt lại.
Phó Đại Quân hơi khó hiểu gãi đầu, không biết mình đắc tội vợ chỗ nào.
Đợi ăn cơm xong, đương nhiên lại là thời khắc quan trọng chia hoa hồng.
Lần này tiền ít hơn lần trước một chút.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này là mùa sầu riêng chín rộ, nhưng dù sao thời gian bán ngắn.
Đợi nhà Tô Hòa về hết, Phó Đại Quân mới nhịn được hỏi Ngô Diễm Hoa: "Vừa nãy bà sao vậy? Sao không cho mình đi sửa đường?"
"Ông còn nói!" Ngô Diễm Hoa thật muốn lật bàn.
"Ruộng đất trong nhà bỏ không? Làm ăn với Tô Hòa không làm nữa?" Ngô Diễm Hoa hỏi ngược lại.
"Thì... Thì không phải trong nhà còn có người khác sao? Cho Tử Diệu với Đức Vinh đi sửa đường kiếm tiền, chẳng phải nhà mình có thêm một khoản thu nhập hay sao?"
Tuy rằng làm ăn với Tô Hòa, kiếm được nhiều, nhưng Phó Đại Quân vẫn cảm thấy, con trai vẫn phải đi ra làm việc, như vậy mới vững vàng.
Chịu thôi, người đời trước, chính là chuộng cái sự vững vàng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận