Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau

Xuyên Thành Ác Độc Mập Thê Về Sau - Chương 476: Đưa ngươi một đóa đóa hoa nhỏ (length: 7147)

"Tiểu thẩm, mụ mụ nói trẻ con không được u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u." Ngửi thấy mùi rượu, Đại Nha trợn tròn mắt nhắc nhở.
"Đúng, không được u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u, nhưng tiểu thẩm chỉ cho một chút thôi, không sao đâu." Tô Hòa cười đáp.
"Tỷ, rượu của tiểu thẩm thơm quá, ta muốn ăn." Lúc này Tráng Tráng đứng bên cạnh nói.
Đại Nha hơi đỏ mặt, rồi gật đầu nhẹ, quay sang em trai nói: "Tiểu thẩm nói ăn được là ăn được, chờ chín rồi ngươi ăn."
Khi bánh trôi vừa vớt ra, Tô Hòa múc cho đám nhóc một bát đầy.
"Nóng đó, thổi phù phù rồi hãy ăn." Tô Hòa nhắc nhở.
Nói xong, nàng lại múc thêm một chén nữa cho Lam di.
"Mẹ, cho người nè."
"Nha, tốt; cám ơn." Lam di vội vàng nhận lấy.
Bà liếc nhìn Tô Hòa, sợ nàng không biết có hấp ngô khoai, liền nhắc: "Sáng nay Đình Hoa dậy, còn hấp ngô khoai nữa đó."
Thật ra Phó Đình Hoa chỉ đốt lửa thôi, còn lại đều do Lam di làm, nhưng Lam di không muốn tranh c·ô·ng với con dâu.
"Dạ, được." Tô Hòa cười đáp, rồi hỏi lũ trẻ: "Còn ngô khoai nữa, ai muốn ăn không?"
Không ai t·r·ả lời, ngô khoai ngày nào mà chẳng được ăn, nhưng bánh trôi rượu ngọt của tiểu thẩm một năm may ra mới được ăn một hai lần.
Vừa rồi bọn nhóc húp một ngụm canh, ngọt ngào, ngon tuyệt.
Đồ của tiểu thẩm nấu bao giờ cũng ngon, vì tiểu thẩm chẳng tiếc dầu muối đường gì cả.
Nếu ở nhà tự nấu, người nhà chắc chắn sẽ xót đường, làm bánh trôi nhạt đi.
"Tiểu thẩm, ăn bánh trôi." Nha Nha nói.
"Ừ, các cháu ăn đi." Tô Hòa nói rồi nhìn Lam di, sau đó nói: "Không sao đâu, trưa hâm lại ăn."
Lam di thấy vậy, gật đầu nhẹ, rồi chuyên tâm ăn bánh trôi trong tay.
"Tiểu thẩm, Tết còn có bánh trôi ăn không ạ?" Tráng Tráng ăn hết một chén, muốn ăn nữa nhưng ngại.
Tô Hòa liếc mắt là biết ngay tâm tư cậu bé, lấy bát của Tráng Tráng rồi múc cho thêm một chén đầy.
"Tết nhất chắc chắn còn nấu cho mà ăn, bánh trôi vẫn còn đó, các cháu muốn ăn thì cứ kêu thẩm múc cho." Tô Hòa vừa nói vừa đặt bát bánh trôi trước mặt Tráng Tráng.
"Cám ơn tiểu thẩm ạ." Tráng Tráng mắt sáng long lanh nhìn Tô Hòa, cảm thấy tiểu thẩm tốt quá chừng.
"Tiểu thẩm, rượu ngọt ngon, Tết cũng làm loại rượu ngọt này nha." Nha Nha nhìn Tô Hòa, góp ý.
Trước kia ở nhà ăn bánh trôi, toàn luộc với nước lã, chẳng đủ ngọt. Vậy mà bánh trôi của tiểu thẩm nấu, sao lại ngon đến thế này chứ.
"Được thôi! Đến Tết nhất chắc chắn có."
Đợi lũ trẻ ăn xong bánh trôi, lại chạy ra đồng trước cửa nhà Tô Hòa chơi.
Lam di có chút lo lắng, hỏi: "Có cần người lớn đi cùng không?"
"Không sao đâu mẹ, trẻ con ở n·ô·ng thôn lớn lên vốn vậy mà, lại ở ngay trước cửa nhà, không sợ đâu." Tô Hòa dọn dẹp bát đũa.
Lam di nhìn Tô Hòa bình tĩnh, cũng yên tâm.
"Để tôi rửa chén cho." Thấy bát đũa đã dọn hết vào chậu, Lam di xung phong nói.
Tô Hòa định từ chối, nhưng nhìn Lam di khát khao muốn làm việc nhà, vẫn gật đầu đồng ý.
"Vậy con ra ngoài trông bọn trẻ." Tô Hòa xắn tay áo lên rồi thả xuống, nói.
"Được; cứ để đó cho tôi." Lam di cười nói.
Tô Hòa đồng ý, rồi đi ra cổng lớn, nhìn đám trẻ dù giữa mùa đông vẫn chạy nhảy tung tăng trên đồng ruộng.
Tốt thật, tuổi thơ là phải như thế, vô tư vô lo mới đúng. Tô Hòa thầm nghĩ.
Không lâu sau, Phó Đình Hoa trở về .
Tô Hòa thấy xe anh dừng, vội hỏi: "Sao rồi?"
Phó Đình Hoa thấy Tô Hòa đang nhìn ra đồng, cũng nhìn th·e·o ánh mắt của Tô Hòa, th·e·o dõi bọn trẻ đang chơi đùa.
Anh quan s·á·t bọn trẻ chơi rồi mới t·r·ả lời: "Đã xong, tr·ê·n trấn rất vui khi chúng ta tặng mía, còn bảo ngày mai sẽ cử người đến chặt mía, rồi đưa cho dân ở vùng thiên tai."
Tô Hòa gật đầu nhẹ, do dự một chút mới nói: "Đến lúc đó nói với ba mẹ họ một tiếng."
Tối qua nh·ậ·n được một khoản chia hoa hồng lớn, có lẽ người Phó gia vẫn còn ấm ức trong lòng về việc quyên tặng này.
Phó Đình Hoa quay sang nhìn Tô Hòa, liếc mắt là biết Tô Hòa đang nghĩ gì.
"Tuy ba mẹ anh hay tằn tiện, nhưng vẫn sẵn lòng giúp đỡ người khác, nên em cứ yên tâm. Nếu mía không dư dả mà quyên tặng thì họ chắc chắn sẽ ầm ĩ, nhưng nếu vì cứu trợ thì họ sẽ không khó chịu đâu." Phó Đình Hoa chắc chắn nói.
"Ừm, em biết rồi, vậy thì em yên tâm."
Nhớ lại cảnh chia tiền tối qua, Tô Hòa quay sang nhìn Phó Đình Hoa rồi hỏi: "Về chuyện tối qua, anh không có gì muốn nói sao?"
Tô Hòa cảm thấy mình có thể l·ừ·a gạt được người nhà Phó gia đơn thuần, nhưng chắc chắn không l·ừ·a được Phó Đình Hoa.
"Em nghĩ anh sẽ nói gì? Khen em?" Phó Đình Hoa nhìn Tô Hòa, đáy mắt tràn ý cười.
"Không cảm thấy em tính kế người nhà anh à?" Tô Hòa buồn cười nói.
"Chuyện đôi bên cùng có lợi, sao anh lại thấy là tính kế chứ? Em làm tốt lắm rồi. Cho dù là anh làm, chắc gì đã bằng một nửa của em."
Lời này từ Phó Đình Hoa nói ra, đã là lời đ·á·n·h giá rất cao rồi.
Tô Hòa kinh ngạc nhìn Phó Đình Hoa, trêu chọc: "Không ngờ một bác sĩ Phó chính trực, lại bắt đầu giống em, kẻ thói quan liêu này."
Phó Đình Hoa do dự một chút, mới t·r·ả lời Tô Hòa.
"Thật ra đôi khi thói quan liêu, cũng không hoàn toàn mang nghĩa x·ấ·u."
Lời này của Phó Đình Hoa, hoàn toàn là lời khen lớn nhất dành cho Tô Hòa.
Dù Tô Hòa làm gì, Phó Đình Hoa chỉ cần đứng ở góc độ của Tô Hòa mà nghĩ, lập tức sẽ thông cảm.
Lúc này, Nữu Nữu chạy đến trước mặt Tô Hòa, đưa cho mẹ đóa hoa nhỏ hái được ở đồng ruộng.
"Mẹ ơi, con muốn cài hoa này lên đầu."
Tô Hòa nhìn bông hoa dại nhỏ xíu trong tay con gái, có chút dở k·h·ó·c dở cười.
"Được thôi, mẹ cài cho con."
Tô Hòa cắm bông hoa nhỏ vào tóc con gái.
Nữu Nữu cài xong hoa, lập tức quay sang nhìn Nha Nha và Đại Nha đang đi theo sau, hỏi: "Chị Đại Nha ơi, chị Nha Nha ơi, con cài hoa có đẹp không ạ?"
"Đẹp ạ." Nha Nha nhanh nhảu nói, đáy mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
"Thật đó, em Nữu Nữu dù không cài hoa cũng đã đẹp rồi." Đại Nha thành thật nói.
Lời của Đại Nha là thật lòng, Nữu Nữu là cô bé hạnh phúc nhất mà cô từng thấy.
Vì mỗi khi nhìn thấy tiểu thẩm, bà đều cưng chiều Nữu Nữu hết mực...
Bạn cần đăng nhập để bình luận