Trường Sinh: Áp Giải Phạm Nhân Trăm Năm, Nhập Thế Tức Vô Địch

Chương 822: Một khỏa nảy sinh hạt giống

Chương 822: Một mầm mống nảy sinh
Nếu không phải vậy, e rằng Lý Trường Thọ lúc này đã rối loạn rồi. Ít nhất cũng phải là toàn bộ tinh thần phân liệt. Dù sao, tư tưởng của nhiều người như vậy mà đều ở trên một mình hắn, vậy hắn rốt cuộc là ai? Là Lý Trường Thọ sao? Hay là một người nào khác? Tư duy đa nhân cách sẽ trở nên hỗn loạn không thể chịu đựng nổi, không thể nào phân biệt được ranh giới giữa mình và người khác. Hắn có thể sẽ rơi vào vòng xoáy nghi ngờ và mông lung bản thân vô tận, mất đi cảm giác nhận diện thân phận mình.
Tình huống này, thực ra Lý Trường Thọ không phải là chưa từng gặp. Ngay từ lúc ban đầu hắn đặt chân đến thế giới này. Hắn đã vô cùng mông lung. Hắn là ai? Hắn biết mình từ đâu tới. Nhưng hắn không biết mình đang ở đâu. Càng không rõ, chủ nhân ban đầu của thân thể này đã đi đâu! Hắn có phải là Lý Trường Thọ ban đầu không? Hay là... ... ...
Trong tình huống đó, hắn sẽ phải đối mặt với áp lực to lớn trong lòng cùng sự hoang mang, thậm chí suýt chút nữa đã khiến tinh thần hắn tan vỡ. Cũng may, về sau hắn đã ổn định lại. Chỉ tư tưởng của một người mà đã khiến hắn suýt chút nữa tan vỡ. Nếu như nhiều thêm mấy cái... ... .
Tê ~~~~~~~~~~~~~ Không dám nghĩ, căn bản không dám nghĩ! ! !
Bất quá, bây giờ nghĩ nhiều như vậy cũng không có tác dụng. Một hạt giống phải mất bao lâu mới có thể nảy mầm? Có lẽ là một ngày, một tháng hoặc là một năm. Nhưng đối với Lý Trường Thọ mà nói, dù thời gian này yêu cầu phải kiên trì bao lâu thì hắn cũng đợi được. Chỉ cần có thể có biến hóa, thì đó là tốt. Hắn đã bỏ ra vô số tâm huyết và tinh lực để che chở mầm sống đó, mong đợi nó có thể phát sinh biến hóa.
Bây giờ, biến hóa đã xuất hiện. Đúng là thứ hắn muốn. Hắn làm sao có thể bỏ cuộc. Khi cái mầm xanh nhạt đó cuối cùng cũng xuất hiện biến hóa, hắn cảm thấy vô cùng vui mừng và thỏa mãn. Bởi vì đó không chỉ là thành quả công pháp của hắn, mà còn là sự thu hoạch sau nhiều năm kiên trì. Vì vậy, dù thế nào đi nữa, Lý Trường Thọ cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ hạt mầm khó khăn mới có được mầm sống này. Hắn sẽ tiếp tục tỉ mỉ chăm sóc, để nó khỏe mạnh trưởng thành, xem cuối cùng có thể phát triển đến mức độ nào.
------------------
Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày. Lý Trường Thọ cứ thế luôn luôn canh giữ ở trong phủ thái tử. Mỗi ngày mặc dù vẫn như thường lệ tưới nước cho vườn hoa. Nhưng tâm tư của hắn đã chuyển từ Thái tử sang bụng của Thái tử phi. Đừng nói, quả thật đúng là không nên nói. Sự hiểm ác của hoàng gia, hắn lại có thể trong mấy tháng ngắn ngủi này mà trải nghiệm vô cùng sâu sắc. Cũng chính bởi vậy, hắn mới chính thức nhận ra rằng, trong thâm cung này, việc thuận lợi sinh hạ một vị Thái tôn gian nan đến mức nào!
Hạ độc, trơn trượt, rơi xuống nước... Đủ loại chuyện ngoài ý muốn liên tiếp xảy ra trên người Thái tử phi. Mà những sự kiện thoạt nhìn có vẻ ngẫu nhiên này lại ẩn chứa không biết bao nhiêu kẻ chủ mưu đứng sau. Điều duy nhất có thể xác định là tất cả mọi việc đều nhắm vào cái thai trong bụng nàng. Mỗi khi có sự cố, Lý Trường Thọ đều có chút tim đập chân run, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến Thái tử phi và thai nhi. Hoặc nói thẳng hơn, là sẽ ảnh hưởng đến mầm sống vừa mới bắt đầu nảy mầm. Nếu thật sự ảnh hưởng đến kết quả quan sát của hắn, Lý Trường Thọ rất nghi ngờ mình có thể sẽ phát điên hay không. Dù sao, vì chuyện này, hắn đã nỗ lực không ít. Vì thai nhi và mầm sống đó không bị hãm hại, Lý Trường Thọ chỉ có thể âm thầm đứng sau lưng giúp đỡ, thừa nhận hết thảy sự cố này, không thể sơ suất chút nào.
Cũng không phải nói, hắn không có cách nào tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau. Nhưng vấn đề là, kẻ chủ mưu thực sự quá nhiều. Các phe lợi ích đan xen vào nhau gây nên một loạt phản ứng hành động. Khiến Lý Trường Thọ không có chỗ ra tay. Trừ phi đem toàn bộ hoàng triều này cho huyết tẩy một lần, nếu không... ... ...
Bất quá, độ khó đó thực sự cũng quá lớn. Hoặc nói là, quá phiền toái. Còn không bằng che chở thai nhi cho dễ. Nếu không, Lý Trường Thọ đã sớm đi xử lý đám người quấy rối kế hoạch của hắn. Dù sao, những tai nạn này nhìn bề ngoài thì có vẻ tự nhiên, khiến không ai có thể tìm thấy bằng chứng xác thực. Nhưng đối với Lý Trường Thọ mà nói, việc cẩn thận thăm dò không phải là việc khó. Đơn giản nhất là tống cổ người đó vào ngục. Đến lúc đó, muốn biết cái gì, đối phương cũng không còn chỗ nào giấu giếm. Dù trong thế giới cung đình đầy âm mưu và toan tính này, ai ai cũng đeo mặt nạ, không ai biết được chân tướng ẩn dưới lớp mặt nạ đó. Nhưng ở trước mặt Lưu Tù Lục, dù là tâm tư sâu kín đến đâu bọn họ cũng vô pháp che giấu.
Điều đáng mừng là, toàn bộ quá trình không có phát sinh bất kỳ tình huống bất ngờ nào, điều này khiến Lý Trường Thọ thở phào nhẹ nhõm. Theo thời gian trôi qua, mấy tháng thời gian thoáng cái đã hết, Thái tử phi cuối cùng cũng đón thời khắc mấu chốt lâm bồn. Dù là vậy, Lý Trường Thọ vẫn không dám lơ là, luôn luôn giữ cảnh giác. Bởi vì trong phòng sinh có thể sẽ phát sinh đủ loại tình huống không thể lường trước được. Những người khác có thể có vấn đề gì đó, nhưng thai nhi trong bụng Thái tử phi thì tuyệt đối không được có bất kỳ sơ suất nào. Thậm chí ngay cả Thái tử phi cũng không ngoại lệ. Nếu thực sự có chuyện bảo toàn người mẹ hay bảo toàn đứa con. Câu trả lời của Lý Trường Thọ chắc chắn là bảo toàn đứa con.
À... ... ... Dù sao thì cũng không phải vợ hắn. Còn Thái tử sẽ chọn thế nào thì không phải việc hắn nên lo. Dù thế nào đi nữa, Lý Trường Thọ nhất định phải bảo đảm không có sơ hở, cố gắng hết sức để bảo vệ tốt cái mạng sống nhỏ bé sắp chào đời này.
Mấy tháng này, Lý Trường Thọ cũng không phải không thu hoạch được gì. Hắn từng chút một nhìn hài nhi lớn lên trong bụng Thái tử phi. Đồng thời, cũng rõ ràng nhìn thấy quá trình nảy mầm của hài nhi và mầm sống kia. Có thể nói, hài nhi và mầm sống cơ hồ khóa lại với nhau. Mầm sống màu lục như một loại rễ, đâm rễ nảy mầm trong cơ thể hài nhi. Màu xanh nhạt dần lan tỏa ra, như một đóa hoa đang nở rộ, bao bọc hài nhi vào bên trong. Mà tiểu gia hỏa này giống như một kẻ ham ăn, liều mạng hấp thụ năng lượng mà mầm sống mang đến, phát triển với tốc độ kinh ngạc. Mầm sống lan tràn nhanh chóng trong cơ thể hài nhi, thấm vào từng tế bào, từng kinh mạch. Chúng đan xen lẫn nhau, cùng nhau tạo nên một bức tranh đầy sức sống.
Mầm sống đó cũng liên tục không ngừng dung nhập vào cơ thể hài nhi, trở thành nguồn động lực sinh trưởng của nó. Giữa hai bên dường như tạo thành một loại quan hệ cộng sinh kỳ diệu, nương tựa lẫn nhau, cùng nhau phát triển. Quan trọng nhất là, Lý Trường Thọ có thể cảm giác rõ rệt được sức sống của hài nhi không ngừng tăng lên. Đến cuối cùng, sức sống của nó thậm chí còn cường đại hơn so với người trưởng thành bình thường. Tình huống này thực sự rất hiếm thấy. Chính vì thế, mức độ coi trọng của Lý Trường Thọ đối với nó không hề nhỏ chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận