Trường Sinh: Áp Giải Phạm Nhân Trăm Năm, Nhập Thế Tức Vô Địch

Chương 514: Nói mò khẩu quyết

Chương 514: Nói mò khẩu quyết Đáng tiếc, một khi đã bị nhốt, hắn lại không thể thí nghiệm khả năng này. Việc cấp bách, hắn vẫn là phải tự cứu trước đã, đem chính mình giải thoát ra rồi tính tiếp. Tiểu hỏa tử trước mặt chính là trợ thủ tốt nhất của hắn. Trông có vẻ ngu ngu ngốc ngốc, lại ngây thơ như vậy. Quan trọng là, còn rất hình tượng. Quả nhiên là một thằng xui xẻo có một không hai.
“Cái này… Thập đại môn phái?” “Tu Tiên Giả?” Lý Trường Thọ bối rối, hoàn toàn bối rối. Hắn còn tưởng rằng có chuyện gì hắn không biết cơ chứ. Hóa ra… chỉ là cái này?
“Đúng đó?” “Ngươi chắc chắn là không biết à?” “Trong mười thế lực lớn đó, có thể xác định được Âm Dương Quan, Thiên Sư Phủ, còn có Thiên Y Môn.” “Mấy môn phái này, đều có Tu Tiên Giả tồn tại, hệ thống tu luyện của bọn họ cũng khác với chúng ta.” “Chính là lấy Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh Hóa Thần, Luyện Hư, Hợp Thể để phân cấp.” “Chỉ cần qua Hợp Thể, tuổi thọ có thể đạt đến vạn năm.” “Vạn năm đó! ! ! ! ! !” “Ngươi biết đó là khái niệm gì không?” “Võ giả chúng ta có cực hạn cũng chỉ có Phá Toái Cảnh hơn ba ngàn năm thôi.” “Nhưng Tu Tiên Giả chỉ cần Hợp Thể là có thể có vạn năm tuổi thọ, càng không cần nhắc đến cảnh giới cao hơn.” “Trăm vạn, ngàn vạn, thậm chí cả ức vạn năm quang cảnh.” La Dương càng nói càng hưng phấn. Trường sinh, chính là ảo tưởng của mỗi kẻ đầy dã tâm. Đương nhiên, tu tiên cảnh giới, một nửa là do sách vở viết ra. Nửa còn lại là thổi phồng lên. Không còn cách nào, để lừa người thì phải thế. Không khoa trương lên sao mà thu hút người được?
“Thật sao?” “Thế mà có thể có vạn năm sao?” Lý Trường Thọ ngoài mặt lộ vẻ ước mơ, nhưng trong lòng thì trợn trắng mắt. Đây là đang coi hắn là đồ ngốc mà lừa gạt đấy à? Trang bức, cứ vác cả Tổ Sư Gia lên mà khoe đi. Cái này còn có vương pháp không? Còn có pháp luật không? Muốn nói về cái khác thì có lẽ hắn còn muốn giả vờ chút. Nhưng mà mười thế lực lớn trên giang hồ ấy à, hắn thật muốn ha ha vào mặt cho một cái. Đùa cái gì chứ, bây giờ mười thế lực lớn ấy, đều là người của hắn cả. Gặp bất kỳ môn phái nào, cũng phải gọi hắn một tiếng Tổ Sư Gia tồn tại. Những thứ này đều là hắn truyền xuống, hắn có thể không biết có bao nhiêu cân lượng sao? Nếu La Dương nói khoác trước mặt người khác, hoặc thổi phồng một vài điều khác thì còn có vẻ như có chuyện gì đó thật. Nhưng bây giờ… chậc chậc chậc… Ai da da… Lý Trường Thọ cũng không biết nên nói cái gì cho phải nữa. Cũng may, mục đích của hắn chỉ là trêu chọc tiểu tử này, thế nên cũng không quan trọng lắm.
“Thật, đương nhiên là thật! ! ! !” “Đây chính là công pháp tu tiên, học được có thể làm thần tiên.” “Thần tiên… hiểu không?” “Ngươi có từng thấy thần tiên nào đoản mệnh không?” “Chẳng phải tất cả đều là thọ cùng trời đất, tồn tại mãi đó sao?” Bởi vì kỹ năng diễn xuất quá tinh xảo của Lý Trường Thọ, La Dương mảy may không biết mình đã thành con sâu nhỏ bị người khác giẫm dưới chân. Chỉ cho rằng, những chuyện hoang đường mình nói ra thế mà lại có người tin. Càng thêm phấn khích bắt đầu chém gió.
“Biết biết, huấn luyện viên, ta liền muốn học cái này!” Lý Trường Thọ liên tục gật đầu.
“Tốt, tốt lắm! ! ! ! ” “Nếu ngươi muốn học, vậy ta sẽ truyền thụ cho ngươi.” “Đương nhiên, ta muốn nói trước, tu tiên dù sao cũng không phải là chuyện bình thường.” “Cái này rất chú trọng tuệ căn.” “Người có thể tu tiên, vạn dặm chọn một, ta chỉ phụ trách truyền thụ công pháp, còn có thành được hay không, thì còn phải xem ngươi có cái cơ duyên đó hay không.” La Dương dù không hiểu huấn luyện viên nói gì, nhưng hắn hiểu được ý của Lý Trường Thọ… Muốn học được công pháp. Hắc hắc hắc hắc! ! ! ! ! Có biết gì là tôn sư trọng đạo không hả? Đáng tiếc, hắn chính là một tên lừa đảo to đùng, không có gì để dạy thật cả. Cho nên, vì an toàn, vì kế hoạch lâu dài, có vài chuyện cần phải dặn dò trước! Thật chờ đến khi cái thằng đầu đất kia phản ứng kịp, thì mình đã sớm cao chạy xa bay rồi. Chỉ là, trước đó, còn phải ổn định hắn đã.
“Ừm ân, ta hiểu rõ.” “Thì ngay cả tập võ đều cần xem xương cốt có dị thường hay không, tu tiên tự nhiên cũng cần xem cơ duyên.” “Ta hiểu, ta hiểu! ! ! ! ” Lý Trường Thọ liên tục gật đầu. Đồng thời tự mị một câu vào mình. Nghe Lý Trường Thọ gật đầu liên tục, tiểu hỏa tử này thật sự bị lừa rồi! ! !
“Tốt, đã vậy, ta sẽ truyền cho ngươi hai câu: Đại mụ nội nó chứ, cây to thì lá rụng nhiều.” La Dương thuận miệng bịa ra hai câu. Công pháp tu tiên ấy mà. Nghe không hiểu cũng là bình thường thôi. Nếu có ai hỏi tới, thì cứ lấy lý do cơ duyên mà giải quyết sự tình. Hắn không tin, hắn lại không bịp được!
“Được rồi.” “Đại mụ nội nó chứ, cây to thì lá rụng nhiều.” “Đại mụ nội nó chứ, cây to thì lá rụng nhiều.” “Được rồi, ta nhớ kỹ.” “Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần ngươi dạy tốt ta công pháp, sẽ không thiếu gà quay của ngươi.” Lý Trường Thọ giả bộ lặp lại hai câu, trong lòng đã nghĩ kỹ làm sao trêu chọc một chút cái tên lừa đảo này.
“Tốt tốt tốt, trẻ con là dễ dạy.” “. . . . .” “Cái kia… ngươi không có gì muốn hỏi sao?” La Dương đợi cả nửa ngày, vẫn chưa nghe được điều mình muốn nghe. Trong lòng không khỏi có chút buồn bực. Cái này… kịch bản có vẻ hơi sai sai rồi thì phải? Kịch bản không phải lẽ ra phải viết thế này à. Mình nói nhăng nói cuội hai câu đó, người bình thường ai mà nghe hiểu? Không nghe hiểu thì không phải nên hỏi lại à?
“Hỏi?” “Hỏi cái gì?” “Đại mụ nội nó chứ, cây to thì lá rụng nhiều nha.” “Ta đã nhớ kỹ.” “Ta nhớ không sai chứ?” Lý Trường Thọ giả vờ làm vẻ mặt vô tội.
“A…. Cái này…. Không sai…. không sai…” “Học rất tốt…. ” La Dương trên mặt thoáng lộ vẻ xấu hổ, cũng may rất nhanh bị hắn đè nén xuống.
“Tốt, vậy ngày mai gặp.” ----------------- Ngày hôm sau Lý Trường Thọ quả thật đúng hẹn, lẳng lặng mang theo một con gà quay đến, đưa cho La Dương.
“Cái kia, hôm nay…” Lý Trường Thọ xoa xoa hai bàn tay, trên mặt tràn đầy vẻ ngại ngùng.
“Tốt tốt tốt! ! ! ! ” “Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không nuốt lời.” “Ngươi nghe cho kỹ đây: Gà ác hầm cay đỏ rừng hồng mộc, đại sa đà tạ sa đại sở đại sở.” La Dương nhìn con gà quay mà mắt như phát sáng, có nó, thì mình coi như được cứu rồi. Đương nhiên, hắn cũng theo lệ lại bịa ra hai câu khẩu quyết.
“Gà ác hầm cay đỏ rừng hồng mộc, đại sa đà tạ sa đại sở đại sở.” “Gà ác hầm cay đỏ rừng hồng mộc, đại sa đà tạ sa đại sở đại sở.” “Được rồi, ta nhớ kỹ rồi, ngài cứ từ từ dùng bữa.” Lý Trường Thọ lặp lại hai lần, gật gật đầu rồi quay người rời đi. La Dương có kinh nghiệm ngày hôm qua, cũng không hỏi gì nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận