Trường Sinh: Áp Giải Phạm Nhân Trăm Năm, Nhập Thế Tức Vô Địch

Chương 668: Kinh hiện linh Trí Yêu thú

"Chính là chỗ này."
Bởi vì thú triều thuộc về kiểu đi đường vô ý thức.
Lý Trường Thọ bên này lại là có ý thức nhanh chóng truy kích.
Cho nên rất nhanh, một đám người thì trùng trùng điệp điệp đuổi kịp đợt Yêu Thú kia.
"Lên! ! ! !"
Đoàn trưởng Nguyên Anh quan sát một chút tình hình đội ngũ Yêu Thú.
Xác nhận Lý Trường Thọ cũng không có lừa gạt hắn.
Liền rất nhanh vung tay lên.
Toàn quân liền xông lên.
Yêu Thú vốn đang chạy về phía trước, phát hiện lại có người dám lộ răng nanh về phía bọn chúng.
Trong nháy mắt thì đổi hướng, giết về phía đám pháo hôi.
Hai bên tiếp xúc liền chém giết.
Bề ngoài trong lúc nhất thời liền lâm vào hỗn loạn cực độ.
Lý Trường Thọ lăn lộn trong đám chiến đấu.
Thật cũng không dám quá mức đơn độc một mình hành động.
Dù sao tiện tay giết mấy con yêu quái Trúc Cơ không ra gì.
Đồng thời, hắn dồn toàn bộ lực chú ý vào hai nhóm người còn lại.
Bên phía Hóa Thần, lại lộ ra vẻ bình thường, như thể chỉ là đánh quái bình thường.
Đương nhiên, hắn cũng không biểu hiện quá nhiều thực lực.
Cứ vậy lặng lẽ xử lý mấy con Yêu Thú Trúc Cơ như Lý Trường Thọ.
Dù sao cũng đang giả làm tu sĩ Trúc Cơ.
Nếu có thể xử lý Yêu Thú Kim Đan thì quá mức lộ liễu.
Và công việc hắn đang làm bây giờ có chút không tương xứng.
Ngược lại, đôi đạo lữ Nguyên Anh kia lại có vẻ hơi bất an.
Thỉnh thoảng thì quan sát địa hình xung quanh.
Còn thỉnh thoảng truyền âm.
Cũng không biết bọn họ rốt cuộc muốn làm gì.
Không nói tới mấy lão lục đang ẩn giấu thực lực này.
Ngược lại, những người khác lại có những biểu hiện khác thường.
Trong đó, có một tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn, một chiêu đánh chết hai con Yêu Thú Kim Đan.
Cho thấy thủ đoạn của hắn.
Coi như là ra oai một phen.
Còn có mấy tu sĩ Kim Đan, cũng đều lấy ít thắng nhiều, một người đấu với mấy Yêu Thú Kim Đan.
Về mặt chiến lực có chút không tầm thường.
Biểu hiện càng khiến người khác phải chú ý.
Đương nhiên, có người lợi hại thì cũng có kẻ yếu gà.
Luôn có vài tên xui xẻo gặp phải chuyện ngoài tầm kiểm soát, thậm chí người khác cũng không kịp cứu viện thì chết.
Bất quá, đợt Yêu Thú này rốt cuộc không phải là loại lợi hại gì.
Dù là đoàn pháo hôi, cũng không bị tổn thất gì đã đánh bại được chúng.
Đoàn trưởng Nguyên Anh sau một hồi kiểm kê, cuối cùng thì chết mất hai tên Trúc Cơ xui xẻo.
Hết cách, thực lực của bọn họ thật sự quá yếu.
Vừa mới bước qua cánh cửa Trúc Cơ liền đến.
Có lẽ là thật sự thiếu tài nguyên.
Hết cách, coi như ra ngoài có tỉ lệ tử vong cao thì cũng không thể không xuất hiện.
Chỉ tiếc... ... ...
Chưa học thành tài đã chết.
Rốt cuộc không thể nào tránh thoát được sự an bài của vận mệnh.
Mấy ngày kế tiếp, đoàn pháo hôi chính là đi tác chiến ở mỗi tuyến chỉ dẫn.
Khoan hãy nói, cứ hết đợt này đến đợt khác xuống, kiếm được không ít.
Trong đó không thể thiếu công lao của đoàn trưởng Nguyên Anh kia.
Cứ có Yêu Thú Nguyên Anh, dù có bao nhiêu hắn cũng không đụng đến.
Ngược lại, đối với lũ yếu gà thì hắn lại ra tay nặng.
Có thể thấy, chiếu theo tiến độ này.
Người người đều có thể kiếm đủ điểm cống hiến, vui vẻ trở về.
Không ngờ, nhưng vẫn xảy ra ngoài ý muốn.
Nguyên nhân của sự việc là một đợt Yêu Thú đột nhiên xuất hiện không hiểu.
Vốn dĩ, đợt Yêu Thú này tiến về phương hướng không phải bên này.
Không ngờ, lúc Kim Đan kia đến báo cáo.
Một chút không chú ý, chẳng biết lúc nào đợt Yêu Thú kia đã đi theo.
Hơn nữa, đợt Yêu Thú này còn là một đợt Yêu Thú mạnh có Yêu Thú Nguyên Anh tồn tại.
Càng đáng sợ chính là, trong đội ngũ này không chỉ có một Yêu Thú Nguyên Anh.
Mà là mấy con.
"Chạy! ! ! !"
Đoàn trưởng Nguyên Anh bình thường vốn dĩ đã muốn nằm yên tại chỗ như cá muối sau khi cảm giác được sự tồn tại của Yêu Thú Nguyên Anh thì lập tức hạ lệnh.
Mọi người đương nhiên hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc, cũng không nói nhảm, lập tức bỏ chạy.
Dựa theo bản tính thích tiểu của Yêu Thú, đi qua thì đi qua.
Căn bản không thể nào đuổi theo.
Nhất là, đoàn trưởng Nguyên Anh đã cảm nhận được sự tồn tại của Yêu Thú từ rất xa liền hạ lệnh bỏ chạy.
Thì càng không có khả năng kinh động Yêu Thú.
Nhưng hết lần này tới lần khác... . . . . .
Không biết tại sao, đợt Yêu Thú này thế mà cứ thế ngang nhiên đuổi theo.
Cái dáng vẻ đó, không biết còn tưởng là nhà bọn họ bị trộm."
"Cái này... ... ... .Không tốt! ! ! !"
"Trong đoàn Yêu Thú này, e là có con đã mở linh trí."
Chạy được một lúc, đoàn trưởng Nguyên Anh tựa hồ ý thức được điều gì, có chút xoắn xuýt nói ra.
"Cái gì? Mở linh trí? Vậy thì làm sao bây giờ?"
"Đúng là vậy, ta nghe nói, nếu gặp phải đoàn Yêu Thú mở linh trí, thì thương vong đều rất thảm trọng... ... ..."
"Đâu chỉ thảm trọng, trên cơ bản toàn quân bị diệt chỗ nào cũng có... ... ..."
"Ai da, sao vận khí của ta lại đen đủi như vậy! ! ! !"
"Vậy bây giờ thì phải làm sao? Hay là tách nhau ra chạy?"
"Tách ra? Thua thiệt ngươi nghĩ ra được, tách ra thì ngươi càng chết nhanh hơn, thật cho người ta là ngốc sao?"
"Đúng là vậy, ở cùng nhau còn có tu sĩ cấp cao hỗ trợ chống đỡ một chút, tách ra... ... Ngươi nghĩ tốc độ của mình nhanh hơn Nguyên Anh sao?"
... ... ...
Vừa nghe đối diện có Yêu Thú mở linh trí.
Toàn bộ đoàn pháo hôi đều không còn bình tĩnh.
Cái việc mở linh trí và không mở linh trí này vốn dĩ không hề giống nhau.
Yêu Thú có linh trí, hơn nữa nhìn bộ dáng này, chắc chắn là thủ lĩnh của đoàn Yêu Thú này.
Vậy làm sao cũng phải là yêu thú cấp Nguyên Anh khác.
Việc tự mình tu luyện thành Yêu Thú Nguyên Anh và Yêu Thú bình thường là không giống nhau.
Chiến lực kia không phải là Yêu Thú được thúc đẩy có thể so sánh.
Và không khác gì những tu sĩ Nguyên Anh tân tân khổ khổ tu luyện thành.
Huống chi, đối diện không chỉ có một con hung thú Nguyên Anh.
So sánh về đội hình hai bên... ... ... ...
Chậc chậc chậc... ... ... ...
Chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung, vô cùng thê thảm! ! ! !
Loại này đừng nói là đánh.
Chạy trốn cũng khó.
Về phần tách ra mà chạy... ... ...
Đối diện thế nhưng lại có Nguyên Anh.
Mà bên mình chỉ có một Nguyên Anh.
Tách ra ai mới là người cam tâm.
Đám người không có Nguyên Anh kia chỉ sẽ càng chết nhanh hơn.
Về phần đánh... ... .e mm mm mm mm mm mm Không ai cảm thấy mình là đối thủ của đối diện.
"Liều mạng, theo ta đi, tốc độ mau lên."
Đoàn trưởng Nguyên Anh cũng biết tình hình trước mặt quá mức hiểm nghèo.
Cắn răng, dẫn theo mọi người chạy về một phương hướng.
Nơi đó, bọn họ đã cài không ít cạm bẫy.
Nếu xử lý thoả đáng, đoán chừng có thể bỏ lại truy binh phía sau.
Về phần xử lý chúng... ... ...
Chuyện này thật không dám nghĩ tới.
Bọn hắn có thể nhẫn được, nếu không bây giờ đã không chạy rồi.
Trận Pháp sư loại này, rốt cuộc vẫn là hàng hiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận