Trường Sinh: Áp Giải Phạm Nhân Trăm Năm, Nhập Thế Tức Vô Địch

Chương 638: Yêu Tộc thánh vật

"Chương 638: Yêu Tộc thánh vật "Lão nô ở đây xin chúc mừng tiểu chủ trước! ! !" Người được gọi là chồn thúc tựa như một người hầu, đối đãi vị thiếu gia trước đó có thể nói là cực kỳ trung thành. Ít nhất, trong lời nói lộ ra vô số vẻ cung kính. Y hệt như một bộ dáng của kẻ dưới.
"Ừm... Được thôi, ta xin nhận lời chúc lành của chồn thúc."
"Lần này trở về..."
"Ôi! ! ! ! ! ! !"
"Đồ vật đâu! ! ! ! ! !"
"Sao đồ vật không thấy! ! ! ! ! ! !" Yêu Tộc thiếu gia vừa nói được nửa chừng thì đột nhiên phát ra tiếng gầm thét kinh thiên. Rõ ràng là phát hiện ra sự việc bảo vật trong trận pháp đã bị người lấy đi.
"Cái gì! ! !"
"Sao có thể có chuyện đó?" Chồn thúc cũng phát ra âm thanh không thể tin được.
"Chồn thúc, tin tức nhận được trước đó có đáng tin không?"
"Cái này... Cái này... Chẳng lẽ..." Yêu Tộc thiếu gia rõ ràng không thể chấp nhận sự tình không vui này.
"Đáng tin!""Đương nhiên là đáng tin, đây chính là do người thân tín của ngoại tổ nhà ngươi truyền về.
"Nghe nói người lấy được bảo vật là một con chồn hôi, theo lời đồn thì tổ tiên của hắn cũng có chút thế lực."
"Từng xuất hiện một vị Yêu Tổ, đáng tiếc sau đó vị Yêu Tổ kia đã c·hết trong một trận đại chiến."
"Sau này gia tộc này xuống dốc."
"Thánh Vật của tộc bọn chúng vẫn lưu lạc bên ngoài." Ngay cả con chồn hôi kia chưa chắc đã biết món bảo vật này luôn đi theo mình, có lẽ hắn còn nghĩ là mình gặp may đây!"
"Người của chúng ta cũng đã phải nghe ngóng nửa ngày mới tìm ra manh mối từ những dấu vết."
"Chuyện đó không thể có những người khác..."
"Trừ phi..." Chồn thúc nói đến đây, giọng đột nhiên trầm xuống.
"Trừ phi cái gì..." Yêu Tộc thiếu chủ có chút gấp gáp hỏi.
"Trừ phi... có người cũng tình cờ gặp được chuyện này."
"Hơn nữa, người kia tuyệt đối không đi xa."
"Ta đã ngửi thấy mùi vị người sống, ở đây vừa rồi còn có người đi vào."
"Hơn nữa mùi vị rất đậm, chắc chắn không đi xa."
"Vừa nãy ta nghe nói con chồn hôi kia bị người của Trừ Yêu Ti bắt đi."
"Có thể là hắn không chịu nổi cực hình của Trừ Yêu Ti, bây giờ..."
"Không nói chuyện này nữa, truy! ! ! !"
"Món Yêu Tộc Thánh Vật kia tuyệt đối không thể rơi vào tay nhân loại! ! ! !" Chồn thúc dừng lại một chút, giọng đột nhiên trở nên vội vàng.
"Cái gì! ! ! !"
"Còn có người tới đây?" Yêu Tộc tiểu chủ cũng giật mình kinh hãi. Hắn tuyệt đối không nghĩ tới lại có loại chuyện này.
Phải biết, món đồ chơi kia hàng ngàn vạn năm qua đều không ai phát hiện ra. Mà bây giờ lại thành ra như vậy. Hắn vừa tới đã bị người nhanh chân đến trước. Vẫn là chuyện trước sau chênh lệch nhau. Thật là...
Khiến người ta phải than thở! ! ! ! Thực sự là tức đến sôi cả máu."Không sai, để ta tìm xem..." Chồn thúc gật đầu.
Lý Trường Thọ trốn dưới lòng đất nghe đến đây, vội vàng nắm chặt Liễm Tức Thuật hơn. Lần này đúng là hắn tính sai. Vốn tưởng chỉ là tới để đi cho hết quy trình nên cũng không thu liễm khí tức. Vốn định sau đó một đòn hủy diệt toàn bộ nơi này. Đến lúc đó cho dù có muốn tìm thứ gì cũng không tìm được. Toàn bộ sẽ không có chứng cứ. Không ngờ rằng, còn chưa kịp hủy t·h·i diệt tích thì đã có người đuổi đến tận cửa. Việc này vẫn đúng là làm hắn trở tay không kịp. Bây giờ cũng chỉ có thể gửi hy vọng vào sự tàng hình tuyệt diệu của mình, không bị bọn chúng phát hiện. Nếu không thì... trong tay hắn sẽ lại thêm hai cái mạng yêu. Nếu không, việc của mình nếu truyền về Yêu Tộc thì chỉ sợ..." Bên này, chúng ta đi... giọng của chồn thúc vang lên. Rất nhanh sau đó truyền đến tiếng gió lao xao trên không. Nghe âm thanh thì có vẻ hai người này đã đi rồi.
Tuy nhiên, Lý Trường Thọ cũng không hề chủ quan. Tiếp tục ở dưới lòng đất ba ngày nữa, lúc này mới bất đắc dĩ thở dài, chui lên từ dưới lòng đất. Chỉ là, lúc này hắn cũng không vội vàng rời đi. Bởi vì..."Ha ha ha ha ha ha ha ""Chồn thúc ngươi đoán không sai, hắn vẫn còn trốn ở chỗ này! ! ! !" Lý Trường Thọ vừa mới lộ mặt, trên đỉnh đầu liền truyền đến tiếng cười ha hả quen thuộc. Chính là vị Yêu Tộc tiểu chủ lúc nãy đã đi xa."Hừm hừm! ! ! !""Cái mũi của lão hủ sẽ không sai lầm." "Mùi vị đó vốn dĩ chưa từng đi ra, vậy làm sao có thể rời đi được." "Nhất định là thấy chúng ta nên mới trốn." "Tiểu tử này cũng coi là có chút bản lĩnh, vậy mà có thể ẩn nấp dưới mắt ta mà không bị phát hiện." "Đáng tiếc... Chỉ nhạy bén mà không có đủ kiên nhẫn." "Chỉ mới ba ngày đã không nhịn nổi." Chồn thúc vừa nói, vừa cùng Yêu Tộc thiếu chủ cùng nhau từ từ hiện thân. Hắn sớm đã đoán được Lý Trường Thọ còn nấp ở chỗ cũ. Cho nên, cố ý giả vờ rời đi, thực tế lại lặng lẽ phục kích ở gần đây. Nguyên nhân là do hắn có chút ngượng ngùng. Lúc trước hắn cũng không hề phát hiện ra dấu vết của Lý Trường Thọ. Chỉ dựa vào kinh nghiệm để ngồi chờ ở chỗ này. Cũng may là đã chờ được người xuất hiện. Nếu không thì coi như là ... mất hết thể diện."ε=(´ο`*))) haiz... . . . . . "Lý Trường Thọ chậm rãi thở dài, sắc mặt lại không hề kinh hoảng."Ừm? ? ? ? ?" "Tiểu tử, nhìn nét mặt của ngươi hình như đã đoán được chúng ta ở đây?" Nghe thấy tiếng thở dài và nét mặt của Lý Trường Thọ, chồn thúc hình như nhận ra điều gì đó không đúng. Người trước mắt quả thật quá bình tĩnh. Bình tĩnh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Giống như sự xuất hiện của bọn họ không hề nằm ngoài dự liệu của hắn.
"Ta? ? ? ? " "Ta đương nhiên có thể đoán được! ! ! " "Đã tiền bối có thể phát hiện được khí tức của ta thì đương nhiên biết ta không đi, vậy sao có thể tìm một hướng khác để đuổi theo?"
"Huống hồ, cũng đã ba ngày, các ngươi mà chưa hề quay lại một chuyến." Lý Trường Thọ lắc đầu. Đã phát hiện không đuổi kịp người, vậy sao lại không quay về hiện trường để tìm kiếm manh mối? Mà lại ở bên ngoài lảng vảng như ruồi không đầu như thế? Nếu là đồ vật bình thường, không trở lại thì ngược lại là bình thường, có thể là không muốn. Nhưng... đây chính là Yêu Tộc Thánh Vật. Chỉ nghe tên thôi cũng đủ biết được tầm quan trọng của nó. Loại vật này, cho dù là chân trời góc biển, thì cũng phải tìm cho bằng được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận