Trường Sinh: Áp Giải Phạm Nhân Trăm Năm, Nhập Thế Tức Vô Địch

Chương 205: Tào trốn tu luyện ra được lại là...

Chương 205: Tào Đào tu luyện ra được lại là... "Không tệ, trước tiên đem duyên thọ đan đánh ra lại nói." "Đồng ý, ta tán thành phương pháp này!" "Thằng nhãi ranh kia, ngươi bây giờ ngoan ngoãn giao ra duyên thọ đan còn có thể bảo trụ một cái mạng nhỏ, nếu là chấp mê bất ngộ, hừ hừ hừ!" "Nói với hắn nhiều lời làm gì!" "Muốn đánh mau đánh, đánh xong mẹ ta vẫn còn chờ ta về nhà ăn cơm đây!!!!" Người xung quanh ồn ào náo nhiệt, nhưng không có gì bất ngờ xảy ra đã đạt thành hiệp nghị nhất trí. Bỏ ra cái giá lớn như vậy để đánh đổi, chỉ vì lấy được duyên thọ đan trở về kéo dài tính mạng. Tào Đào tự nhiên không thể dễ dàng giao ra như vậy. Thấy Tào Đào không có ý định giao duyên thọ đan, mọi người cũng không chờ đợi thêm nữa. Loạn chiến vô cùng căng thẳng. Địa Sát Trảo!!! Huyền Băng Chân!!! Nghịch Thiên Phật Ngâm!!! Kim Quang Thủ!!! Quang Long Ẩn!!! Đủ loại chiêu thức hoa lệ gần như đồng loạt phát ra. Hung hăng hướng về phía Tào Đào, đánh tới lớp quang thuẫn được hóa từ Nội Lực của hắn. Mặc dù mọi người vẫn chưa dùng hết toàn lực. Nhưng với nhiều vô thượng Đại Tông Sư cùng xuất một kích toàn lực, tự nhiên không thể xem thường. Tào Đào gắng gượng chống đỡ một chiêu, quang thuẫn liền bị đánh tan. Cũng nhờ đó, các đợt tấn công cũng đều bị ngăn lại. Bằng không, chỉ một chiêu này, hắn đã trọng thương tại chỗ. Không thể tiếp tục như vậy được! Tào Đào cũng biết, chỉ phòng thủ là vô dụng. Ngay khi lớp hộ thuẫn vỡ tan, hắn liền hướng về phía phương hướng yếu nhất đánh tới. Đồng thời, một lá bùa được vung ra, cắt đứt đợt công kích sau lưng. "Uống!" "Thiên Cương Ấn!!!!" Một chiêu ấn quyết vô cùng lớn hướng về phía trước hung hăng đánh tới. Thiên Cương Đồng Tử công thủ vẹn toàn, phòng ngự tốt, công kích đương nhiên cũng không kém. Thiên Cương Ấn quyết đi phía trước, trực tiếp đánh lui những người xung quanh, xem như mở ra một con đường máu giữa đám người. "Không tốt, hắn muốn bỏ chạy!" "Như Ảnh Tùy Hình Bộ!!!" Người áo đen ra tay đầu tiên thấy Tào Đào thoát ra vòng vây, vội vàng sử dụng chiêu tuyệt kỹ cao nhất. Đồng thời, đòn tấn công này cũng bộc lộ thân phận của hắn. "Hừ!" ‘Ta tưởng là ai?’ "Nguyên lai là cao tăng Thiếu Lâm, mối thù hôm nay ta nhất định ghi nhớ trong lòng!!!" Như Ảnh Tùy Hình Bộ, một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm. Đồng thời, cũng là chiêu thức đặc trưng của Thiếu Lâm. Tào Đào liếc mắt liền nhận ra. Nhưng mối thù này hôm nay không thể báo. Chỉ có thể tạm thời ghi nhớ. Chờ đến khi hắn có năng lực. Xem có làm cho Thiếu Lâm long trời lở đất không. Bành! Tào Đào cũng không quay đầu lại, vung tay ném ra một lá bùa, thành công chặn lại một kích này. Tiếp tục hướng về nơi xa bỏ chạy. Hắn kinh nghiệm sa trường, chưa từng đánh những trận không có chuẩn bị. Những lá bùa này, chính là do hắn đoán trước tình huống hôm nay, cố ý lên Thiên Sư phủ. Hướng vị Tào Thiên Sư kia cầu xin mà có. "Bát Quái Du Thân Chưởng!!!" "Đinh Sương Khổ Luyện!!!" Lại là hai đạo công kích. Đồng thời cũng mang ý nghĩa là lại có hai vị vô thượng Đại Tông Sư ra tay. "Bát Quái Môn, Đinh Sương Phái hai vị." "Hôm nay ban cho, ta cũng nhớ kỹ." "Ngày khác nhất định lĩnh giáo!" Hai môn bí mật không truyền cũng đã bại lộ thân phận của hai người. Lại thêm mấy lá bùa bay ra. Cản lại. Tào Đào một đường huyết độn. Hắn biết nếu chỉ một mực chạy trốn chưa chắc đã có thể thoát khỏi những người kia. Dứt khoát cũng không trực tiếp chạy trốn. Mà là ở xung quanh phòng đấu giá quay tới quay lui. Chuyên môn muốn thừa nước đục thả câu. Phòng đấu giá này chiến tranh không chỉ vì duyên thọ đan. Những đan dược khác, cũng có thị trường lớn. Lúc này, cơ bản khắp nơi đều xảy ra việc đuổi theo cướp đoạt đan dược. Tào Đào liền chuyên môn gắp lửa bỏ tay người. Thỉnh thoảng lại thêm một bình đan dược. Thật không ngờ, làm như vậy lại thu hút không ít người chú ý. Thậm chí, dần dần có những vô thượng Đại Tông Sư vì những đan dược khác mà nổi lên nội chiến. -------- Trên bầu trời Lý Trường Thọ cũng không rời đi như bình thường. Mà là nằm trên đám mây, quan sát trận náo kịch dưới đất này. Không thể không nói, thằng nhóc Tào Đào này, so với công phu chạy trốn của hắn còn kém xa. Danh tự này gọi Tào Đào, sao công phu chạy trốn lại không chịu nổi một kích như vậy? Nhiều lần, Lý Trường Thọ đều cấp bách muốn chỉ dạy hắn cách chạy trốn. Cái kia kỹ năng chạy trốn cái gì? Trực tiếp cứng đối cứng, tiếp nhận lực phản chấn rồi chạy đi xa không phải xong sao? Còn cái kiểu lượn qua lượn lại là sao? Trực tiếp dùng kiểu da rắn trốn mất dạng đi! Mấy lần thao tác, rõ ràng có thể trực tiếp né tránh. Vậy mà đầu óc Tào Đào không đủ linh hoạt, lại bị người dây dưa. Quả nhiên là làm cho Lý Trường Thọ lắc đầu liên tục. Không biết nên nói gì cho phải! Thế mà Nội Lực của Tào Đào có chút kỳ quái, không giống như vô thượng Đại Tông Sư bình thường. Luôn cảm thấy mạnh hơn người khác một bậc. Bằng không, bị nhiều người như vậy vây đánh, hắn đã chết sớm rồi. Ai!!! Chờ đã!!! Lý Trường Thọ nhìn một chút, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Cho dù là vô thượng Đại Tông Sư lợi hại hơn một chút, cũng không thể chống đỡ lâu như vậy! Tào Đào vậy mà chống lâu như vậy, còn không có chút vấn đề gì. Chuyện này rõ ràng không bình thường. Lý Trường Thọ lại lẳng lặng nhìn một lúc, cuối cùng phát hiện manh mối. Linh khí! Lại là linh khí!!! Tào Đào sử dụng lại là linh khí!!! Phát hiện này, trực tiếp làm cho Lý Trường Thọ kinh ngạc. Đây là người thứ hai mà hắn phát hiện tu luyện ra linh khí khi đến thế giới này. Lại còn là cháu nuôi của nghĩa phụ hắn. Trước đó Lý Trường Thọ cũng đã phát hiện sự tồn tại của linh khí. Chỉ là, lúc đó Tào Đào dùng phù lục, hắn liếc mắt liền nhận ra do đồ nhi ngoan của mình là Tào Đạo Lâm chế tạo. Tào Đạo Lâm à! Vẽ ra phù lục có linh khí cũng là bình thường. Trên sân linh khí tàn phá bừa bãi, Lý Trường Thọ lúc đó lại không để ý lắm. Giờ khi nghiêm túc nhìn qua xem xét mới phát hiện ra manh mối. Cái này... Mẹ nó... Lúc đó nếu như mình nghe theo lời nghĩa phụ, kết hôn sinh con. Tu luyện ra linh lực, có phải là mình không? Trong đầu Lý Trường Thọ hiếm khi xuất hiện một tia ảo não. Nhưng, chớp mắt liền bị hắn quên sạch. Linh khí mà thôi, đồ đệ của mình cũng tu luyện được. Cũng là thao tác tương tự, đồ đệ thành công, sư phụ ngược lại không được. Có lẽ, đây là số mệnh! Nhưng, việc Tào Đào tu luyện ra linh khí. Càng củng cố thêm suy nghĩ của Lý Trường Thọ. Ở trên thế giới này chắc chắn có người mạnh hơn tồn tại. Chỉ là, chính mình chưa tiếp xúc đến mà thôi. Linh khí! Tu chân giả! Lý Trường Thọ tính toán lại mất một lúc. Tào Đào chung quy đã thoát khỏi số lớn quân truy đuổi bỏ trốn. Tuy là, vẫn còn một hai người đi chậm cố bám theo. Nhưng rõ ràng không còn tạo ra uy hiếp gì cho hắn nữa. Qua vài lần giao chiến, những người còn lại bị Tào Đào phản công giết chết ngay tức khắc. Nghiền xương thành tro, đến cả cặn bã cũng không còn. Chỉ còn lại Lý Trường Thọ một người, ở xa trên đám mây. Tào Đào cảm giác có người ở xa phía sau đang đi theo. Thằng nhóc này cũng rất cẩn thận. Biết mình đang giữ duyên thọ đan sẽ rất nguy hiểm. Không về thẳng ngay. Mà là ở các vương triều khác lượn qua vài vòng. Sau khi xác nhận phía sau không còn ai nữa. Lúc này mới nhanh chóng hướng về Đại Tống mà đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận