Trường Sinh: Áp Giải Phạm Nhân Trăm Năm, Nhập Thế Tức Vô Địch

Chương 525: Không biết thế giới

Chương 525: Không biết thế giới. Chỉ cần có tiền kiếm được, đừng nói để bọn hắn ở chỗ này ổn định cuộc sống. Coi như để bọn hắn đi đảo hoang bên trên làm ăn cũng được. Mà vừa lúc, nơi này đại gia nhiều tiền chính là kiểu người có tiền như vậy. Cho nên... ... ... ... . ---------------- Lại trải qua thời gian một tháng rèn luyện, cuối cùng cũng đem vật tư trên thuyền sửa sang lại được bảy tám phần. Nhóm thuyền đầu tiên xem như có thể ra biển. Vốn hơn hai ngàn người khách đi thuyền. Sau khi nhận được tiền, quay về mà không đủ ngàn người. Cũng may, một ngàn người này đã lôi kéo không ít người có năng lực bơi lội lên thuyền chỉ để làm khổ sai. Điều này mới khiến đội ngũ khởi hành lần này có chút ra dáng. Tổng cộng ba mươi chiếc thuyền lớn, trung bình mỗi chiếc thuyền đều có hơn trăm người. Tuy nói người không tính quá nhiều, nhưng cũng coi như có thể đáp ứng được tất cả các vị trí. Về phần bọn hắn còn có thể sống trở về hay không... ... ... . . . Cái đó thì tùy ý trời. Trên biển cũng không phải là nơi an toàn gì, thứ chủ yếu nhất ở đó chính là mức độ nguy hiểm cao... . . . . . Không nhất định sẽ có được lợi nhuận cao. Dù sao, đầu năm nay chưa hề có kỹ thuật giữ tươi cứng rắn. Hải sản bán không được, dựa vào cái gì mà kiếm tiền? Đầu năm nay, vẫn phải là lương thực mới là tiền mạnh. Hải sản, thì nó ngon là ngon thật. Vấn đề là nó không thể làm no bụng được! Cái đồ ăn này dù ngon, không bán được cũng vẫn làm người ta phải lo lắng. Nếu thật là nghề dễ kiếm tiền, mọi người cũng sẽ không tích cực tham gia nhiệm vụ của Lý Trường Thọ đến thế. Đưa mắt nhìn đội tàu dần dần đi xa. Trái tim Lý Trường Thọ bỗng nhiên sinh ra có chút sợ hãi. Có lẽ là lo lắng thật sự có thế giới không ai biết. Bản thân thật không dễ dàng gì mới trưởng thành được thành người đứng đầu thiên hạ, đột nhiên thì lại biến thành bé nhỏ Karami. Loại chênh lệch này, tin chắc không ai có thể ổn định được tâm lý. Nhưng nếu là không có thế giới mới nào tồn tại, đây cũng có nghĩa là thân là Đương Thời Tối Cường Giả, hắn nhất định sẽ phải đối đầu với thiên địa hạo kiếp kia. Trời sập, trước hết nhất người chịu thiệt chắc chắn sẽ là người cao lớn. Đây là quy luật vận hành của thế giới, rất khó tránh được. Lý Trường Thọ hiện tại vừa chờ mong sự tồn tại của thế giới vô định, lại không mong chờ nó tồn tại. Trong lòng rối rắm cũng có thể nghĩ ra. Đưa mắt nhìn đội thuyền rời đi. Tiểu Ngư Thôn lại lần nữa khôi phục bình tĩnh. Lý Trường Thọ cũng không có ở lại nơi này thêm nữa. Không có ý nghĩa. Điều hắn cần thiết không phải là luôn luôn dán mắt ở nơi này chờ đợi tin tức. Mà là dựa vào kỹ năng tinh xảo của mình, chinh phục tinh thần đại hải này. Chờ đến lúc nào đó, có thể đem nhân loại đội tàu trải rộng trên đại dương bao la. Như vậy đến lúc đó biển rộng sẽ không còn gì giấu diếm hiện rõ ra trước mặt của hắn. Muốn biết tin tức gì lại có thể không lấy được chứ? Bất quá, hiện tại hắn càng muốn làm hơn chính là một chuyện khác. ------------------ Đại lao Cơ Quan Thành. La Dương buồn bực ngán ngẩm nằm trên đống cỏ dại trong nhà tù. Sau khi vị ngục tốt thần kỳ kia rời đi. Hắn cứ ở trong tình trạng này. Không còn cách nào khác, nhà tù lại tăng cường thêm lính gác, tăng cường phòng hộ. Tất cả những biện pháp chạy trốn mà trước đó nghĩ ra đều không có đất dụng võ nữa! Chờ chết, có thể nói là con đường duy nhất hiện tại của hắn. Nhưng hắn không muốn chết! ! ! Cho nên hắn đem toàn bộ hi vọng đặt vào quyển kinh thư mà hắn tự biên tự diễn kia. Đáng tiếc... ... ... ... . . . . Tự suy đoán là sai, cho dù hắn cố gắng đến thế nào đi nữa, thì kết quả thu được vẫn là một đáp án sai lầm. Hắn bây giờ, ngơ ngơ ngác ngác. Cố luyện công, đưa bản thân vào một trạng thái ngu độn. "Bành bành bành bành! ! ! " "Lốp bốp! ! ! " "Ầm ầm ầm! ! ! " Sau một trận đất rung núi chuyển, La Dương chỉ thấy trên vách tường ngục giam đột nhiên xuất hiện một cái lỗ lớn. Đây là bức tường được rèn bằng thép tinh thạch, không thể nói là không kiên cố. Không ngờ rằng, lại có một ngày phải chịu đựng một sự công kích có tính chất hủy diệt như thế. Thật là... ... ... . . Không dám nghĩ, căn bản không dám nghĩ! ! ! ! Thì ngay cả bản thân La Dương cũng không nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như thế. Điều mà hắn có thể nghĩ đến, tối đa cũng chỉ là thử tìm cách đào đất mềm xốp để có thể đào ra bên ngoài. Cũng hoặc là là, thừa lúc lính gác không chú ý, lén lút nạy ổ khóa, sau đó lại lẻn đi mất. Dùng đá kim cương để phá, đây không phải là điều hắn có thể nghĩ ra được. Cũng không phải việc mà hắn có khả năng làm. Đương nhiên, đá kim cương cho dù kiên cố, thì trên đời này số đồ vật làm bằng đá đó cũng không ít. La Dương cũng không kinh hãi khi có người có thể phá được nhà tù. Hắn giật mình là, lại có thể có người phá được nhà tù của hắn. Cướp ngục! ! ! ! ! ! ! Đó là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu hắn. Cũng không có cách nào khác, đó là ý nghĩ đầu tiên của bất cứ ai đang bị giam trong ngục, ngược lại không chỉ riêng mỗi mình hắn là như vậy. Lại còn tình cảnh như vậy, mà bảo là không phải cướp ngục, thì cũng phải có người tin vào. Chỉ là, chẳng phải cướp ngục phải có kế hoạch cẩn mật chu đáo sao? Tại sao lại có người thậm chí còn đi nhầm nhà tù? La Dương căn bản không nghĩ là sẽ có ai đến cứu mình. Dù sao, từ năm đó rời khỏi sư môn, hắn đã là người cô đơn. Ngoại trừ liên hệ với vài con buôn hai đạo có giao dịch, thì sẽ chẳng có ai nhớ đến hắn. Về phần mấy tên con buôn hai đạo kia, mỗi lần bọn họ giao dịch đều là hết sức thần bí. Bọn họ chỉ biết có người như thế, còn đối phương là ai... ... ... . . . . . Không một ai hay biết. Huống chi, tất cả mọi người đều là thương nhân. Mối liên kết giữa bọn họ chỉ là lợi ích. Không có quan hệ cá nhân. Cho dù thiếu đi hắn. Người ta vẫn như cũ có thể tìm những tên trộm mộ khác hợp tác. Cũng không phải không có người khác thay thế được. Trong tình huống này, hắn cũng không nghĩ rằng có ai sẽ mạo hiểm sinh tử đến cứu hắn. Đó quả là một chuyện khó có thể tưởng tượng. Cho nên, xác suất lớn nhất của người này vẫn là đi nhầm nhà tù. Cũng có thể là, người ta có kỹ năng cao, lại còn gan lớn. Mà căn bản không hề có kế hoạch, hắn tin rằng bản thân như vậy là có thể cứu được người ra ngoài. Dứt khoát loại bỏ hết tất cả những âm mưu quỷ kế. Trực tiếp chọn lựa cứng rắn đối đầu một lượt. Loại người này... ... Tuy rằng đầu óc ngu si. Nhưng... ... . Đi theo bước chân của hắn, ngược lại có thể rất dễ dàng chạy trốn. Nhìn cái lỗ lớn trên tường ngục, La Dương nuốt một ngụm nước bọt. Đây có thể nói là thời cơ vượt ngục tốt nhất của hắn. Cơ hội ngàn năm có một như thế này, thực sự khó để người ta có thể bỏ lỡ. La Dương cũng không ngoại lệ. Hắn nhìn vào cái lỗ lớn hun hút kia, bỗng nhiên dùng cả tay chân lén lút sờ soạng hướng về phía cổng. Trong mắt lộ ra vẻ chờ mong. Một bước... .Hai bước. . . .Ba bước. . . . . Một bước hai bước là nanh vuốt, là bước chân ma quỷ. Mắt nhìn thấy đã mò đến miệng hang lớn. Một luồng khí tức tự do ập đến. Chỉ là, còn chưa kịp hưng phấn. Thì đã cảm thấy nửa thân vừa thăm dò ra bên ngoài liền không thể động đậy. Rồi một cảm giác, sau gáy như bị người ta bóp chặt lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận