Trường Sinh: Áp Giải Phạm Nhân Trăm Năm, Nhập Thế Tức Vô Địch

Chương 292: Khóc chóng mặt Hoàng Thẩm Y

Chương 292: Khóc đến chóng mặt Hoàng Thẩm Y
"Xem ra... Muốn biết tình huống cụ thể, còn phải xuất phát từ trên người yêu quái kia."
"Anh..."
Giọng nói rên rỉ vang lên, là Hoàng Thẩm Y ở trên giường đã tỉnh.
Yêu vật kia vốn cũng không có ý định gϊếŧ người, chỉ là làm người ta mê man.
Trải qua một phen giày vò của Lý Trường Thọ, cũng nên tỉnh lại rồi.
"Ngươi tỉnh rồi à."
Lý Trường Thọ ngữ khí bình thản, không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.
"A... Đây là đâu?"
"Ngươi bắt ta tới đây... Chờ một chút, ta nhớ ra ngươi rồi, ngươi không phải cái vị công tử đã trả giá cao sao?"
Hoàng Thẩm Y vừa định kêu lên thì đã nhìn rõ mặt của Lý Trường Thọ.
Cái người đánh lén nàng cũng không phải người này.
Mà ngược lại rất giống người trước đó đã bỏ ra bảy vạn, muốn cùng nàng chung một đêm.
Lúc tranh nhau ở đại đường, các tiểu thư bị cạnh tranh cũng đều ở trên lầu nhìn xuống.
Cho nên, nếu như người bán đấu giá hợp ý mình thì độ khó sẽ giảm đi chút ít.
Tương đương với việc thả thêm nước.
Nếu như gặp phải cái loại vừa già vừa xấu vừa béo, thì các nàng sẽ ra một cái đề bài khó.
Thậm chí ra cả thiên cổ tuyệt đối cũng là chuyện bình thường.
Đây cũng là quyền lợi duy nhất mà các hoa khôi Giáo Phường Ti có.
Người ta đã nguyện ý bỏ ra bảy vạn, chỉ để mua một cái danh ngạch thì chắc chắn sẽ không phải là người muốn bắt mình đi.
Xem ra... Mình được cứu rồi?
Nhưng mà nơi này, cũng không giống phòng của mình a.
Hoàng Thẩm Y nhức đầu, không thấy căn phòng quen thuộc.
Mà ngược lại nhìn thấy đồ vật bày biện có phần quen thuộc.
Chẳng lẽ là, mình vẫn còn ở Giáo Phường Ti?
Chỉ là đổi phòng thôi sao?
Nhưng mà quá trình này cũng không đúng mà?
Không phải đáng lẽ là...
Hoàng Thẩm Y đầu óc hỗn loạn.
"Không sai, là ta."
"Nói nhảm, ta cũng không muốn nhiều lời."
"Ta là bạn thân chí cốt của cha ngươi, vốn là đến cứu ngươi."
"Nhưng ngươi xảy ra chút ngoài ý muốn, cho nên hiện tại ngươi đã thoát khỏi Giáo Phường Ti rồi."
"Nhưng tình huống thoát ly có chút không bình thường, cho nên thân phận ban đầu của ngươi đã không thể dùng được nữa."
"Trong khoảng thời gian này, ngươi cứ trốn ở đây trước đi, đợi khi chuyện này qua đi, ta sẽ đưa ngươi đến một nơi khác mà không ai tìm thấy."
"Đến lúc đó, ngươi có thể tự do thoải mái trải qua cuộc sống mà mình muốn."
"Đương nhiên, nếu ngươi muốn quay về Giáo Phường Ti, vậy thì ta cũng có thể đưa ngươi về."
Lý Trường Thọ không để ý tới đầu óc Hoàng Thẩm Y đang rối như tơ vò.
Trực tiếp để nàng đưa ra lựa chọn.
"A... Cái này... Cha ta?"
"Bây giờ ông ấy ở đâu?"
Hoàng Thẩm Y không để ý tới những thứ khác.
Trong đầu của nàng bây giờ chỉ có cha mình.
"Ặc... Rất xin lỗi, Hoàng lão tiên sinh ông ấy đã..."
"Đây là di vật cuối cùng mà ông ấy để lại, vì ngươi là con gái của ông ấy, ta hy vọng ngươi có thể làm rạng danh y thuật của ông ấy."
Y thuật của Hoàng Thị Phúc, Lý Trường Thọ đã sớm khắc vào đầu rồi.
Quyển sách thuốc kia vốn dĩ lấy ra làm tín vật, hiện tại cũng xem như là trả về chủ nhân.
"Cha ta... Cha ta... Không thể nào!!!!"
"Không thể nào... Ô ô ô... Ô ô ô..."
"Ô ô ô... Ông ấy nói nhất định sẽ trở về đón ta... Ô ô ô..."
"Ta không tin... Không tin..."
Hoàng Thẩm Y ôm sách thuốc, khóc thành một dòng nước mắt.
Chữ trong quyển sách này, nàng nhìn một cái liền nhận ra.
Đừng nhìn khi rời cha, tuổi nàng còn chưa lớn.
Nhưng đối với tất cả những gì của cha, nàng vẫn còn ký ức rất rõ ràng.
Nhất là năm đó, cha nàng cầm tay dạy nàng viết chữ.
Càng làm cho nàng...
Đây chính là chữ viết của cha nàng, không thể sai được.
"Hoàng cô nương, xin hãy nén bi thương."
"Người mất đã mất rồi."
Trong giọng nói của Lý Trường Thọ tràn đầy đau buồn.
Không có cách nào, hắn cũng không thể cười mà nói câu này được.
Dễ bị người ta đánh lắm!
"Ô ô ô..."
"Ô ô ô..."
Hoàng Thẩm Y căn bản không để ý đến những gì mà Lý Trường Thọ nói, trực tiếp ôm sách thuốc khóc lớn.
Khóc đến cuối cùng, thậm chí còn ngất đi.
"ε=(´ο`*))) ai..."
"Thôi được rồi, cứ để nàng nghỉ ngơi một chút đi."
Lý Trường Thọ thả Hoàng Thẩm Y trở lại giường, bất đắc dĩ lắc đầu.
Tiểu cô nương này cũng thật đáng thương.
Vô duyên vô cớ lại gặp phải tai bay vạ gió.
Bây giờ càng là nhà tan cửa nát, cả nhà đã chết chỉ còn lại mỗi nàng.
Ai... Chờ một chút, đây không phải là mô típ thiên sát cô tinh sao?
Cũng may, là nữ, nếu là nam, Lý Trường Thọ lại nghi ngờ nhân sinh rồi.
Ầm ầm ầm
Sau khi đặt Hoàng Thẩm Y xuống, Lý Trường Thọ đi đến bên giường.
Nơi xa, những vụ nổ lớn liên tục không ngừng.
Càng có vô số ánh lửa tập trung về một hướng nào đó ở kinh đô.
Đêm nay, chắc chắn là một đêm không ngủ.
Lý Trường Thọ cũng không có ý định ngủ, hắn còn đang chờ đợi.
Hắn muốn biết, nguyên nhân mà yêu vật kia tìm tới Hoàng Thẩm Y là gì.
Nếu không, cho dù nàng đi đến đâu, cũng sẽ không sống nổi.
Chuyện này nếu không biết thì thôi đi.
Nếu đã biết thì đương nhiên là muốn ra tay giúp đỡ.
----------------------
Giáo Phường Ti
Kiến trúc ban đầu của Giáo Phường Ti đã trở thành một vùng phế tích.
Cũng may, người ở bên trong rút lui kịp thời, mà thương vong không lớn.
Về cơ bản, những người rút lui đều đã rút hết rồi.
Dù sao, Hắc Yêu nhắm đến cũng không phải là mỹ nữ mà là Hoàng Thẩm Y.
Hơn nữa còn có hai vị Vô Thượng Đại Tông Sư ngăn cản.
Hắn ngoài việc ra tay với mấy tên hộ viện lúc đầu thì về cơ bản không tìm được cơ hội khác để ra tay.
Hiện tại lại bị quân đội bao vây, cho dù muốn chạy cũng không thoát.
"Tên tặc nhân kia, dám đến kinh đô quấy rối, quả nhiên là không coi chúng ta ra gì."
"Còn không mau mau chịu trói?"
Tiếng chuông hồng chung vang lên, lại là một vị Vô Thượng Đại Tông Sư từ trên trời giáng xuống.
Hiện tại, số lượng Vô Thượng Đại Tông Sư ở hiện trường đã vượt quá mười người.
Nếu không phải Hắc Yêu dựa vào độc khói đen để quần thể công kích, thì thật có khả năng bị các vị Vô Thượng Đại Tông Sư xúm lại cho dẹp thành bánh thịt rồi.
Bây giờ có sương mù độc như vậy cản trở, mọi người vẫn thực sự không thể thi triển được.
Về phần xông thẳng qua khói độc?
Xin lỗi, không thấy bây giờ còn có một người ở bên cạnh giải độc sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận