Trường Sinh: Áp Giải Phạm Nhân Trăm Năm, Nhập Thế Tức Vô Địch

Chương 395: Hắn chính là Hối Quá Nhai vị sư tổ kia?

Chương 395: Hắn chính là vị sư tổ ở Hối Quá Nhai kia sao?
Lại có một giọng nói yếu ớt vang lên. Không phải của vị thủ tọa nào mà chỉ là một đệ tử đi theo phía sau thủ tọa."Ồ?"
"Mau mau nói! ! ! !"
Thiếu Lâm phương trượng mắt sáng lên, cũng mặc kệ người vừa nói là ai, kích động hỏi.
"Ây...đệ tử cũng không chắc lắm.""Chỉ là cảm thấy trông quen mắt.""Mấy năm trước, đệ tử vì phạm giới dưới núi, bị phạt đến Hối Quá Nhai cấm đoán ba ngày.""Hình như, vị sư tổ ở Hối Quá Nhai kia chính là bộ dáng như vậy.""À...Bên người sư tổ thường đi theo một người, hình như chính là người trên ngọn cây kia.""Nếu nói vậy, tiểu tăng chắc không nhìn lầm! ! ! !"
Tiểu hòa thượng có chút kích động. Nhiều vị đại lão như vậy còn không biết đáp án, thế mà hắn lại biết. Cảm giác thành tựu tràn đầy.
"Hối Quá Nhai?""Không sai. . . Không sai. . .""Ta nhớ ra rồi, trên Hối Quá Nhai của chúng ta đúng là có một vị sư tổ cảnh giới Thần Thoại. . .""Ây...Là sư thúc."
Một vị sư huynh nào đó có chút xấu hổ. Bối phận của Lý Trường Thọ rất cao là không sai, nhưng bọn họ lại sao có thể thấp? Hoặc là nói, mấy người bọn họ có thể nắm được yếu lĩnh, bối phận sao cũng sẽ không quá thấp. Có lẽ có vài người như Lý Trường Thọ, dựa vào chính mình từng bước một đi đến cuối cùng. Nhưng đại đa số vẫn là dò xét gần đạo trong giai đoạn bái sư.
"Trên Hối Quá Nhai...Sư thúc?"
Thiếu Lâm phương trượng bắt đầu vận động đầu óc với tốc độ cao. Nói vài cái tên người đơn lẻ thì có lẽ hắn không nhớ rõ. Nhưng Thiếu Lâm lớn như vậy, phân chia hành chính hắn vẫn khá hiểu rõ. Hối Quá Nhai, nơi hình phạt cao nhất của Giới Luật Viện. Càng có thực lực nội công thâm hậu. Quả thực là một hình phạt vô cùng vô cùng đáng sợ.
"Đúng vậy, Giới Luật Phong.""Phương trượng, chắc ngài cũng đã từng nghe nói.""Trận đại chiến mấy trăm năm trước. . .""Còn về vị sư thúc này, haiz, tuy không có sự tích gì chói lọi.""Nhưng những người đã từng ở trên đó, đều có đánh giá rất cao về hắn.""Um um um um um""Đúng rồi, ta nhớ hồ sơ của Giới Luật Viện còn có ghi chép, năm đó vị sư thúc này chính là một kẻ hung hãn.""Vào nội viện thi đấu, một đòn đánh bại một vị sư tổ bối phận cao thực lực cao hơn.""Thủ đoạn của người đó có thể nói là xuất thần nhập hóa.""Nghe nói, vị sư tổ kia hiện tại vẫn muốn đòi lại danh dự đây.""Đáng tiếc, vị Thường Thọ sư thúc này căn bản không xuống Hối Quá Nhai.""Hai người thế này mới không đánh nhau."
Giới Luật Viện thủ tọa lải nhải hồi lâu mới lật ra lai lịch Lý Trường Thọ ngày nào.
"(⊙o⊙). . .""A Di Đà Phật, ngươi nói vậy, ta có chút ấn tượng rồi.""Đây là vị sư thúc Truyền Kỳ luôn không xuống núi ở trên Hối Quá Nhai kia.""Quả nhiên. . .Lợi hại."
Thiếu Lâm phương trượng hơi cảm khái. Hối Quá Nhai là nơi nào? Đó chính là địa phương ăn tươi nuốt sống. Có thể ở nơi như thế này mấy trăm năm. Chẳng trách lại có thực lực như vậy. Xem ra, lần này Thiếu Lâm có lấy lại được danh dự hay không, thì phải xem người này có tác dụng hay không.
"Thì ra là sư thúc ở trên Hối Quá Nhai, thuở thiếu thời ta đã nghe danh uy của hắn.""Nào chỉ nghe nói, ta nhớ trước đây cũng đồn ầm lên, nghe nói là ba đầu sáu tay, mặt xanh nanh vàng.""Đúng vậy, đúng vậy, lúc ta vừa mới vào chùa miếu, truyền đi mà dọa người.""Dù sao thì Giới Luật Viện cũng thuộc tính đặc thù nha... Hối Quá Nhai càng đặc thù...""Thật vậy, với tư cách người duy nhất trông coi Hối Quá Nhai lâu năm, vị sư tổ này. . ."
. . .
Qua một lời nhắc nhở của thủ tọa Giới Luật Viện. Danh tự Lý Trường Thọ kèm theo danh hiệu Hối Quá Nhai, trong nháy mắt khiến cho người ta nhớ đến uy danh hiển hách. Chỉ bất quá, càng nhiều vẫn là tin đồn ở Hối Quá Nhai. Còn Lý Trường Thọ, chẳng qua là thứ phụ thôi.
---------------- Dưới gốc cây đại thụ Quốc Sư chật vật đầu óc không rõ. Từ lúc vào chùa đến nay, hắn chưa bao giờ coi trọng Thiếu Lâm này. Không có cách nào, ai bảo hòa thượng ở đây hoàn toàn không cùng đẳng cấp với hắn. Ngay cả phương trượng thủ tọa gì đó đều là hàng mã ngoài, trông thì ngon nhưng không dùng được. Cẩn thận chú ý của hắn từ khi vào chùa đã sớm bị mài hết. Không ngờ rằng, trong khe cống lại suýt lật thuyền.
"A Di Đà Phật, không ngờ rằng Thiếu Lâm còn có nhân vật như ngươi.""Không biết đại sư pháp danh?"
Gặp người có năng lực, Hỏa Luân vẫn muốn tiên lễ hậu binh.
"A Di Đà Phật.""Tiểu tăng chỉ là một kẻ vô danh trong chùa.""Không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới."
Lý Trường Thọ lắc đầu. Tâm tư Hỏa Luân hắn đương nhiên nhìn ra được. Bất quá, đáng tiếc là, hắn cũng không định làm theo ý hắn.
"A Di Đà Phật, đại sư không muốn tiết lộ tên tuổi, tiểu tăng có thể hiểu.""Không biết đại sư am hiểu môn tuyệt kỹ nào, tiểu tăng còn muốn cùng đại sư luận bàn một chút."
Hỏa Luân trong lòng tự nhiên là không phục. Vừa rồi chỉ là hắn không chuẩn bị tốt thôi. Hiện tại thì. . . .Đánh hắn! ! !"A Di Đà Phật, tiểu tăng chẳng qua là một tiểu tăng vô danh của Thiếu Lâm.""Chỉ biết chút quyền cước cơ bản.""Nếu gượng ép mà nói, thì e rằng chỉ có chút thành tựu về La Hán Quyền nhập môn bắt buộc."
Lý Trường Thọ khiêm tốn nói. Nếu nói về thất thập nhị tuyệt kỹ, hắn còn tinh thông hơn Quốc Sư trước mắt rất nhiều. Bất quá, nếu mỗi cánh cửa đều có người có thể áp chế hắn thì biết gì, sẽ được bao nhiêu cũng không quan trọng nữa.
"La Hán Quyền sao?""A Di Đà Phật, đại sư thật không xem ta ra gì à."
La Hán Quyền là môn nhập môn bắt buộc của Thiếu Lâm, điểm này Hỏa Luân sao lại không biết. Hắn cho rằng, Lý Trường Thọ đang trần trụi xem thường hắn.
"A Di Đà Phật."
Lý Trường Thọ chắp tay thi lễ, không nói nhiều. Cũng không xông lên mạnh mẽ tấn công, cứ đứng lẳng lặng trên cành cây, chờ Hỏa Luân công kích. Hỏa Luân vốn dĩ không định ra tay trước. Nhưng nghĩ đến vừa mới đối đầu, chính mình lại rơi xuống hạ phong. Vô thức đặt mình vào vị trí kẻ yếu.
"A Di Đà Phật.""Đại sư cẩn thận."
Quyền pháp không giống chỉ pháp, không thể tấn công từ xa. Điều quan trọng là tiến gần áp sát đánh vật lộn. Phụ tử chắp tay song bão nguyệt, Bạch Hổ rửa mặt thượng lưu. Một tay có thể chặt vàng vỡ vụn, Tiên Nhân hái cà độc nhất tay. Hỏa Luân vừa ra tay, một bộ La Hán Quyền được thi triển uy mãnh như hổ. Lý Trường Thọ cũng không hề yếu thế mà đón đỡ từng chiêu một. Cả hai trong lúc nhất thời xem ra bất phân thắng bại. Bất quá cũng chỉ là trong lúc nhất thời."Bành" một tiếng lớn vang lên, hai người đồng loạt lui về phía sau vài bước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận