Trường Sinh: Áp Giải Phạm Nhân Trăm Năm, Nhập Thế Tức Vô Địch

Chương 523: Ngàn vàng mua xương ngựa

Chương 523: Ngàn vàng mua xương ngựa Chỉ cần bọn họ biết điều thì coi như xong. Nơi dừng thuyền cách chợ phiên cũng không tính quá xa. Chỉ trong chốc lát, Lý Trường Thọ đã dẫn một đám người tới nơi này. Nhìn những chiếc thuyền lớn đậu kín trên bãi đất trống, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Chủ yếu là những chiếc thuyền này thật sự quá lớn! Dù mọi người thường xuyên ra biển và đi thuyền cũng không phải thuyền nhỏ, nhưng so với những chiếc thuyền lớn trước mặt thì lại quá nhỏ bé. "Má! Thuyền này lớn quá cỡ rồi!" "Đời này lão tử chưa từng thấy chiếc thuyền nào lớn như vậy, chỉ riêng một chiếc thôi đã thấy sợ rồi!" "Đúng là thế, rốt cuộc đây là loại thuyền gì mà sao lớn vậy chứ?" "Chưa từng nghe, chưa từng thấy, thật không thể tưởng tượng được!" "Thuyền lớn như vậy, nhìn thôi đã thấy an toàn tuyệt đối." "Thuyền cực kỳ lớn, nhưng vấn đề là sao nó lớn lên kỳ quái thế?" "Phải đó, ta chưa từng thấy cái thuyền nào quái dị như vậy." "Mấy thứ kỳ lạ trên thuyền là cái gì vậy?" "Chưa từng thấy bao giờ... ......" "Thuyền lớn vậy cũng làm được, đúng là nhà giàu!" "Nào chỉ có tiền, cảm giác tùy tiện cho ta chút ít trong kẽ tay thôi, là có thể đảm bảo ta áo ấm cơm no rồi." "Ta cũng thấy vậy... ... ... ." "Chờ chút, mọi người có ai nghĩ đến một vấn đề không, rốt cuộc chuyện gì cần dùng đến thuyền lớn vậy chứ?" "Đúng là, thuyền làm lớn như vậy, lại còn lắm tiền nữa, cảm giác... ... ... ." "Việc này có lẽ không dễ dàng đâu!" ... ... ... Nhìn thấy những chiếc thuyền trước mắt, tất cả mọi người xì xào bàn tán. Có người bày tỏ sự kinh ngạc, thán phục. Có người thì suy tư tiền này khó kiếm, định rút lui. Nhưng cũng có rất nhiều người chỉ quan tâm chuyến này kiếm được bao nhiêu tiền. "Khụ khụ, mọi người cũng đã thấy rồi, thuyền đều ở đây." "Những chiếc thuyền này, tất cả mọi người có thể dùng." "Ừm, cứ tự chọn đi." "Mục đích ra biển lần này không phải để đánh bắt cá, cũng không phải để tác chiến." "Mục đích chính khi chiêu mộ mọi người ra biển lần này là để khai phá bản đồ mới." "Bản đồ mới là gì, chính là phát hiện những hòn đảo hoang hoặc đại lục chưa từng được ai phát hiện." "Phàm là ai nguyện ý ra biển, mỗi người một kim an gia phí." "Về phần phí tổn sau này, thì còn phải xem mọi người tìm được hòn đảo lớn bao nhiêu." "Mỗi một bên trong đất là một thiên kim!" "Đương nhiên, nhất định phải là đảo hoang chưa ai phát hiện ra." "Còn về những đảo đã bị phát hiện... ... ... Ta đã phái người đánh dấu hết rồi." "Mọi người có thể tự mình xem xét." Lý Trường Thọ vung tay lên, lão bản tửu quán dẫn người mang bản đồ hàng hải đã chuẩn bị từ trước ra treo lên. Bản đồ ghi chép rõ ràng những hòn đảo quen thuộc trong khu vực xung quanh, thậm chí còn đánh dấu khoảng cách và thế lực trên mỗi hòn đảo. Đây đều là những tấm bản đồ hàng hải có độ chính xác rất cao mà lão bản đã bỏ ra một khoản tiền lớn để có được. Chỉ là, có thể thấy rõ khi đến rìa các hòn đảo ngoài khơi, bản đồ không còn vẽ thêm bất cứ hòn đảo nào khác. Dường như phía sau chỉ còn một màu xanh mênh mông của biển cả. "Má!!!!" "Sao vậy?" "Cảm giác mình bị lừa rồi, mấy ngày trước ta còn nói chuyện với lão bản tửu quán về việc phát hiện một hòn đảo hoang, không ngờ đã bị ông ta đánh dấu rồi! Đáng ghét, cảm giác mất toi mấy trăm kim." "Mấy trăm kim? Vậy cái đảo hoang mà ngươi phát hiện không lớn lắm nhỉ." "Cũng không lớn... ......" "Má!!! Mấy ngày trước ta cũng bị lừa rồi!!!!" "Thật đáng ghét a!!!!!""Tức chết ta rồi!!!!!!" ... ... ... Có không ít người xem xong bản đồ liền bắt đầu chửi bới. Chẳng vì cái gì khác. Bọn họ đều là những kẻ bị lừa mất mấy trăm kim. Chẳng còn cách nào, ai mà ngờ được việc phát hiện lục địa cũng có thể kiếm được tiền chứ? Mấy cái đảo lơ thơ, có vài hòn đảo thậm chí đến nước ngọt cũng không có, căn bản không thể sinh tồn. Những hòn đảo đó, phát hiện ra chỉ thấy xúi quẩy, chẳng có giá trị gì. Ấy vậy mà lại có thể bán được giá cao, thật là... ... ... ... Không dám nghĩ, thật không dám nghĩ. Hiện tại những người kia trong lòng đều có một cảm xúc ---------- khó chịu! Cực kỳ khó chịu! Nó còn khó chịu hơn việc bị mất vài trăm kim. Thậm chí, có người ngay tại chỗ liền muốn quay đầu rời đi. Đúng là hố, quá hố đi mà! Hố cha cũng không hố bằng thế này! "Khụ khụ, mọi người cũng đừng nản chí." "Một vài hòn đảo đúng là bị lão bản tửu quán biết rồi và điền lên." "Nhưng, không cần quá lo lắng." "Nếu như qua xác nhận của lão bản tửu quán, mà các ngươi đúng là người sở hữu duy nhất của hòn đảo." "Vậy thì, chúng ta vẫn sẽ thanh toán thù lao tương ứng." "Tin tưởng mọi người đều thấy được tài chính của chúng ta rất dồi dào, cho nên không cần lo lắng về vấn đề không đủ trả thù lao." "Chỉ cần mọi người có thể tìm thấy thứ ta cần, vậy thì mọi thứ đều không phải là vấn đề." "Thuyền ở đây chúng ta đều cung cấp miễn phí, các ngươi có thể tự do lựa chọn, tự tổ đội, cũng có thể tự kéo người ra biển." "Những cái này đều không có hạn chế gì cả." "Chỉ cần đưa ra được thứ ta muốn là được." Mọi người bực bội, Lý Trường Thọ đương nhiên đã nghe thấy. Bởi vì cái gọi là ngàn vàng mua xương ngựa, hắn cũng không thiếu mấy đồng tiền này, loại chuyện này đương nhiên phải làm cho triệt để! Thử nghĩ mà xem, người ta ngay cả số sách cũ còn chịu trả tiền, vậy việc chi trả cho việc phát hiện ra tiền bạc phía sau còn cần phải nói nữa sao? Còn về Lý Trường Thọ... ... ... ... Xin lỗi, hắn không chỉ giàu nứt đố đổ vách mà còn giàu đến mức có thể tạo thành núi vàng. Nếu thật sự gặp phải trường hợp không đủ tiền để trả... ... ... ... Vậy thì nhất định là đã tìm thấy đại lục mới rồi! Mà đã có đại lục mới thì hắn còn ở đây làm gì? Tất nhiên là xách đồ chạy trốn mới là Chính Đạo chứ sao! "Má! Đúng là ngang ngược mà!" "Kiểu này cũng được trả?" "Chưa từng nghe thấy!" "Tự nhiên cảm thấy yên tâm hơn hẳn là sao nhỉ?" "Ê, các ngươi thái độ gì vậy, người ta là đại lão bản, chênh lệch với các ngươi ba củ khoai lang chắc?" "Đúng thế, lão bản đây còn chưa ra biển đã trả tiền an gia phí rồi!!!!!!" "Một kim tiền an gia phí đó! Tiêu dè sẻn thôi cũng đủ sống hết đời!!!!!" "Hắn thật không sợ chúng ta cầm tiền rồi bỏ chạy à?" "Chạy á? Ngươi nỡ bỏ sao?" "Phải đó, chỉ cần phát hiện được đảo là có tiền rồi... ... ... Tê, không dám nghĩ, thật không dám nghĩ!!!!!""Cảm giác cầm tiền rồi bỏ chạy nhất định sẽ hối hận." "Đúng thế, đầu năm nay đảo hoang nhiều lắm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận