Trường Sinh: Áp Giải Phạm Nhân Trăm Năm, Nhập Thế Tức Vô Địch

Chương 550: Hòa bình sứ giả

Chương 550: Sứ giả hòa bình Chẳng lẽ lại, có thể bảo đảm cho dù là giao cho tên đồ tử hay đồ tôn nào, cũng có thể tiếp tục ngoan ngoãn nghe lời sao? Chi bằng dứt khoát đoạn tuyệt từ gốc rễ.
Hồn Mạc tin rằng, Lý Trường Thọ không phải người tuyệt tình. Chắc chắn sẽ có cách an bài ổn thỏa hậu sự cho hắn. Thậm chí, có thể khiến con cháu hắn không phải lo lắng. Vậy là quá đủ rồi.
Đại đương gia của phòng đấu giá Mặc Hồn chẳng qua chỉ là một cái hư danh mà thôi. Thử nghĩ xem, Lý Trường Thọ, người chưa từng lộ diện mà lại không nắm đại quyền như Nhị đương gia, lẽ nào lại thiếu thế lực của phòng đấu giá sao? Nói đến đây, Hồn Mạc cũng bội phục người bạn cũ này của mình. Việc không cần làm, đồ vật cầm vẫn nhiều nhất, thật là... ... ... Một chữ thôi ------------ phục! ! ! ! ! ! ! ! ! !
"Đa tạ hảo ý, vẫn là không cần... ... ... ." Hồn Mạc vẫn kiên quyết lắc đầu. Hắn vẫn không muốn mạo hiểm như vậy.
"ε=(´ο`*))) haiz... ... ... Con cháu tự có phúc của con cháu." "Sau khi chết đâu còn quan tâm lũ lụt ngập trời." "Hồn a, ngươi đúng là đã sống trắng cả một đời rồi." "Phút cuối cùng vẫn còn vì con cháu đời sau nghĩ nhiều như vậy, thật là... ... ... ." "Ta không biết phải nói ngươi thế nào nữa." "Có lẽ, ngươi có suy nghĩ của mình, nhưng người trẻ tuổi, ngươi nói đem cơ nghiệp của mình chắp tay nhường cho người khác." "Chẳng lẽ, đồ tử đồ tôn của ngươi sẽ cam chịu?" "Có lẽ, khi ngươi còn sống, bọn chúng không dám làm càn, nhưng nếu ngươi chết rồi thì sao?" "Lúc đó, chúng có nghĩ sẽ bị lấy đi tất cả không?" "Những thứ kia, vốn là của bọn chúng?" Lý Trường Thọ bất đắc dĩ thở dài. Lần này, rõ ràng là tầm mắt của hắn nhìn rộng hơn.
"A... ... Cái này. . . ... . . . . ." "Vậy thì... ... Vậy thì... ... ... Vậy thì... ... . . . ." Hồn Mạc ấp úng nửa ngày trời, vẫn không nói được thành lời. Hắn vốn muốn nói phế bỏ bọn chúng đi. Nhưng, rõ ràng làm vậy là vì tốt cho bọn chúng, giờ lại đi phế chúng thì chẳng phải là lẫn lộn hết cả lên sao? Hơn nữa, lời Lý Trường Thọ nói một chút cũng không sai. Hắn đúng là đã nghĩ như vậy, tất cả vì con cái. Nhưng hắn cái gì cũng cân nhắc, chỉ không cân nhắc đến cảm xúc của bọn chúng. Cái cảm giác bị tước đoạt, đủ để khiến trong lòng chúng nổi lên những suy nghĩ không nên có.
"Khục khục... ... Lùi thêm một bước nữa mà nói... ... ." "Những đồ tử đồ tôn của ngươi đã cắm rễ quá sâu vào phòng đấu giá rồi." "Nếu thật sự đem tất cả bọn chúng tách ra, đây sẽ là chuyện thương gân động cốt." "Đến lúc đó, phòng đấu giá Mặc Hồn, vẫn còn là phòng đấu giá Mặc Hồn sao?" "Ngươi không muốn công lao vất vả gây dựng bị hủy hoại trong chốc lát đấy chứ?" "Thay vì nhọc lòng khống chế một đám người, chẳng bằng chọn ra một người đứng đầu để thu phục, hắn tự nhiên sẽ không sinh ra những tâm tư không nên có." Lý Trường Thọ tiếp lời.
Hồn Mạc có thể quản lý một phòng đấu giá lớn như vậy, đương nhiên không phải dựa vào nắm đấm của hắn. Mà phần lớn vẫn là bồi dưỡng dòng chính của mình, để bọn chúng phân công quản lý. Tỷ như đồ tử đồ tôn, đời này qua đời khác. Cuối cùng mới có những sợi rễ chằng chịt này, phát triển thành một cơ cấu khổng lồ. Căn nguyên của mọi chuyện đều nằm ở chỗ hắn. Đổi sang người khác... ... ... Cho dù là đệ tử thân cận của hắn cũng rất khó kiểm soát. Đừng nói là người ngoài. Trở mặt láo liên gì đó, đó là chuyện thường thấy trong thương chiến. Nếu đổi tất cả đám người này đi. Thật sao... ... ... Tìm đâu ra nhiều người như vậy thay thế? Thay thế rồi, làm sao đảm bảo có thể duy trì hoạt động bình thường? Rồi... ... ... Dù sao nghĩ tới đã thấy đau đầu.
Lý Trường Thọ tuy có thể tạo ra rất nhiều người. Nhưng tinh lực cần hao tổn là rất rất lớn. Chi bằng để Hồn Mạc chọn một người thừa kế danh chính ngôn thuận, sau đó mình phụ tá cho người đó lên nắm quyền. Việc này có chút giống như các nguyên lão hoặc nhiếp chính vương của các năm. Quyền lực không ít, mà việc làm lại gần như không cần làm. Thật là hoàn mỹ... ... ... .
"Cái này... ... . . . Cái này. . . ... . ." "Được, ta hiểu ý của ngươi rồi." "Để ta nghĩ kỹ lại xem, đến lúc đó nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng." Hồn Mạc gãi đầu, cuối cùng cũng hiểu ra. Thật ra, sự việc này cũng không quá lâu. Chẳng qua, trước đó hắn tính toán phiến diện quá. Chỉ nghĩ bản thân toàn tâm vì con cháu, hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của bọn chúng. Vì vậy, chỉ cần hơi bị tác động, hắn đã nghĩ thông suốt.
"Nên chọn người cho cẩn thận." "Ta rất xem trọng ngươi nha! ! !" Lý Trường Thọ nhìn con thuyền buồm rời đi, làm một thủ thế xem trọng. Hồn Mạc gật đầu, mang vẻ mặt ngưng trọng rời đi.
--------------------- Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã qua trăm năm. Trong trăm năm này, Lý Trường Thọ đã tổ chức mấy trăm lần di dân. Số người di cư chẳng dưới ngàn vạn, toàn bộ đưa đến sinh sống ở hải đảo. Trên cơ bản là đã lấp kín tất cả hải đảo có thể sinh tồn. Điều này cũng khiến đường tiếp tế trên biển được đáp ứng một cách sâu sắc. Tỷ lệ hao hụt giảm xuống mức thấp nhất.
Đương nhiên, việc di chuyển hàng vạn dân này cũng ảnh hưởng không nhỏ đến các quốc gia trên đại lục. Đứng mũi chịu sào chính là... ... Các quốc gia không dám tùy tiện khai chiến nữa. Bởi vì. Vừa khai chiến thì mất mặt, vừa khai chiến thì lại mất mặt. Nước nào chịu cho nổi? Hơn nữa, một khi mất, thường không phải chỉ một hai thành, mà là cả hàng loạt thành trì. Mười vạn, trăm vạn người mất đi. Nhất là những khu vực ngay trên tiền tuyến chiến trường, đều thành khu vực chân không. Thật sự còn trống trải hơn cả vườn không nhà trống. Người không có rồi, không riêng gì không thể chiêu binh, mà việc tiếp tế hậu cần cũng rất khó bố trí nhân lực. Hơn nữa, thành đã đánh xuống. Không có người thì có ích gì? Ai đến trông coi thành? Giữ vững thành, ai cung cấp hậu cần? Tóm lại, thành công chiếm được cũng như không. Thậm chí, có quốc gia đánh hạ thành còn thua lỗ nặng hơn. Về phần xua đuổi bách tính đi qua đó... ... ... Càng không dám! Hôm trước mới vừa xuất phát, hôm sau người có thể đã thần bí biến mất rồi. Gặp chuyện này, ai mà không hoảng. Lại thêm, ít người thì tranh chấp cũng ít đi. Tất cả mọi người nằm ườn ra, muốn đánh cũng không đánh được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận