Trường Sinh: Áp Giải Phạm Nhân Trăm Năm, Nhập Thế Tức Vô Địch

Chương 820: Biến mất sinh cơ

Chương 820: Mất đi sinh cơ Bởi vì! Thái tử điện hạ không cho hắn thấy thứ muốn xem.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, tựa như bóng câu qua cửa sổ. Đã mười mấy năm trôi qua rồi. Lẽ ra, sinh con thì giờ này cũng đã có cháu bế rồi. Nhưng mà, điều khiến người kinh ngạc là, đoàn sinh cơ từng được kỳ vọng lại vẫn không hề có động tĩnh gì. Nó không hề cắm rễ xuống đất, nảy mầm xanh non, cũng chẳng tan biến, hóa thành hư vô. Nó cứ lơ lửng như vậy, phảng phất thời gian không hề ảnh hưởng gì đến nó.
Tình huống này làm Lý Trường Thọ cảm thấy vô cùng đau đầu. Tựa như việc trồng hạt giống, đợi mấy chục năm phát hiện chẳng có gì cả. Khiến người ta lo lắng. Hắn suốt ngày suy tư, cố tìm cách giải quyết, nhưng mọi cố gắng dường như đều vô ích. Mắt thấy tóc mình vì quá lo lắng mà ngày càng thưa thớt, cả người hắn sắp u uất. Giày vò lâu như vậy, sống chết thế nào cũng cho cái tin xác thực chứ! Cứ treo họng như vậy là sao?
Thậm chí, đôi lúc Lý Trường Thọ cũng bắt đầu nghi ngờ phán đoán ban đầu của mình có sai hay không, hoặc đoàn sinh cơ kia căn bản không phải là một chùm sáng sinh cơ nào cả. Mà chỉ là một đống phế thải màu lục sau phân giải mà ra. Chẳng có tác dụng gì?
Tuy nhiên, suy đoán này nhanh chóng bị hắn loại bỏ. Vì vật này thực sự chứa đựng sinh cơ khổng lồ. Dù sinh cơ là một khái niệm trừu tượng, nhưng Lý Trường Thọ có cảm giác rất rõ ràng. Đây chính là sinh cơ. Tuyệt đối không sai! Chính vì tin chắc điều này, hắn mới có thể kiên trì.
Mỗi ngày, hắn đều mượn lúc tưới nước để đến gần tẩm cung Thái tử. Quan sát đoàn sinh cơ, cẩn thận nghiên cứu biến hóa của nó. Nhưng mỗi lần đều thất vọng mà về. Mấy chục năm cố gắng khiến Lý Trường Thọ có chút mệt mỏi. Hắn quyết định không thể ngồi chờ chết, nhất định phải hành động.
Thế là, hắn bắt đầu tìm kiếm manh mối khắp nơi, đọc sách cổ, bí tịch, hy vọng có thể tìm được dấu vết liên quan đến sinh cơ. Đồng thời, hắn cũng cho phân thân của mình không ngừng thăm dò kiến thức về phương diện này trong lãnh địa Yêu tộc và Nhân tộc.
Chỉ tiếc, đó chỉ là vô ích. Ý niệm của Khô Khốc Trường Sinh Quyết là do Lý Trường Thọ nghiên cứu ra dựa trên Lưu Tù Lục. Thứ này e rằng chỉ có một mình hắn có. Người khác sao có thể có nghiên cứu tương tự. Nếu có người thực sự biết hoặc nghiên cứu ra được thứ này, e rằng tất cả sẽ phát cuồng lên tranh giành. Đây là thứ liên quan đến tuổi thọ mà! Cho dù hút khô người khác để gia tăng chút tuổi thọ cho mình thì sao? Chắc chắn sẽ có rất nhiều người làm chuyện đó.
Đáng tiếc, điều này là không thể. Sau khi gần như lật tung cả giới Tu Chân, Lý Trường Thọ cuối cùng cũng từ bỏ ý nghĩ tìm đầu mối từ nơi khác không thực tế này. Nhưng xem nhiều như vậy, trong lòng hắn cũng có một suy đoán. Mặc dù đoàn sinh cơ trước mắt có vẻ như không chút sức sống, có lẽ nó cần điều kiện hoặc thời cơ đặc biệt mới có thể bộc phát tiềm năng thực sự.
Thế là, hắn điều chỉnh tâm lý, không còn quá xoắn xuýt. Việc này cứ để tự nhiên là được. Dù sao tuổi thọ của Thái tử không thể so với hắn được. Nếu thực sự đến lúc hắn chết mà nó vẫn không phản ứng, vậy cũng chỉ có thể trách hắn xui xẻo. Đành phải nghiên cứu lại.
Chỉ là, chuyện đời luôn kỳ quái như vậy. Cái gọi là, hữu tâm trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh. Khi Lý Trường Thọ muốn bỏ cuộc thì ngoài ý muốn xảy ra!
Thái tử điện hạ muốn kết hôn! Không sai! Thái tử độc thân hai mươi mấy năm, cuối cùng cũng đón vị thê tử đầu tiên vào tuổi gần ba mươi. Là đích nữ của Tể tướng, một thiếu nữ xinh đẹp như hoa. Đương nhiên, ngoài thế lực của Tể tướng, hắn còn có một người vợ xinh đẹp. Chính là Thái tử Phi hiện tại.
Điều này, đối với Thái tử, thậm chí toàn bộ Đại Tần hoàng triều, đều là chuyện lớn. Nhưng với Lý Trường Thọ thì chẳng là gì cả! Điều thực sự khiến Lý Trường Thọ giật mình là đêm động phòng hoa chúc. Không sai! Đêm động phòng hoa chúc, tên đề bảng vàng.
Sau khi Thái tử đại hôn, cả đêm mây mưa. Lý Trường Thọ tất nhiên không có hứng thú nghe lén. Sáng sớm ngày hôm sau, hắn vẫn thức dậy đi tưới cây trong vườn hoa như thường lệ. Lúc đang chăm chú vào những đóa hoa tươi tắn ướt át trước mắt, theo thói quen kiểm tra một chút cơ thể Thái tử. Vốn tưởng mọi chuyện sẽ như trước đây, không có gì xảy ra.
Đột nhiên, một phát hiện kinh người khiến hắn há hốc mồm – đoàn sinh cơ thần bí luôn tồn tại trong đan điền Thái tử, vậy mà trong lúc bất tri bất giác biến mất, biến mất không dấu vết! Biến cố bất ngờ này làm Lý Trường Thọ vô cùng kinh ngạc, trong lòng dấy lên sóng gió. Sinh cơ thế mà biến mất! Thứ đã ở trong cơ thể Thái tử chờ đợi lâu như vậy, không hề thay đổi, thế mà cứ vậy biến mất không còn tăm tích? Trên đời còn gì đáng sợ hơn thế nữa? Chẳng lẽ, công pháp này có tác dụng rồi?
Lý Trường Thọ không ngừng cẩn thận kiểm tra thân thể Thái tử. Chỉ là không ngờ... ... ... Chẳng có gì thay đổi. Ừm, trừ việc Thuần Dương chi thân bị phá. Chẳng có gì biến hóa. Không bỏ cuộc, Lý Trường Thọ lại tỉ mỉ kiểm tra từ trong ra ngoài. Thậm chí, cả Lưu Tù Lục cũng đã lật ra. Đáng tiếc, vẫn như hôm qua, chẳng có gì thay đổi. Giống như đoàn sinh cơ kia không hề có tác dụng gì vậy. Nó cứ thế biến mất trống không, chẳng mang đến gì, cũng không lưu lại gì. Điều này khiến Lý Trường Thọ cảm thấy mình sắp phát điên vì uất ức. Ngồi xổm hai mươi mấy năm, hắn lại nhận được kết quả này, thật là... ... ... Thật khó chấp nhận! ε=(´ο`*))) thở dài... ... ...
Đúng lúc Lý Trường Thọ thở dài, muốn rời đi tìm chỗ an ủi tâm hồn nhỏ bé thì bỗng từ tẩm điện Thái tử lại có một người bước ra. Người này dáng người mềm mại uyển chuyển, bước đi nhẹ nhàng, phảng phất như cành liễu lay động trong gió. Nhìn kỹ, hóa ra là tân Thái tử Phi.
Sự xuất hiện của nàng tựa như một phong cảnh tuyệt đẹp, thu hút mọi ánh nhìn. Nàng mặc bộ cẩm y hoa lệ, thêu hoa văn tinh xảo, lấp lánh ánh sáng nhè nhẹ. Tóc nàng được chải chuốt gọn gàng, vấn thành búi tóc tinh tế, cài vài chiếc trâm quý, càng tôn lên vẻ cao quý, trang nhã. Khuôn mặt nàng xinh đẹp động lòng người, da trắng như tuyết, lông mày lá liễu, mắt thu ba, môi không cần son vẫn đỏ, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, khiến người ta không khỏi rung động. Biểu hiện của nàng minh chứng rằng, đêm qua nàng cùng Thái tử chắc chắn đã ân ái hòa hợp.
Chỉ là, điều Lý Trường Thọ chú ý không phải là vẻ ngoài của nàng, mà là bụng nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận