Trường Sinh: Áp Giải Phạm Nhân Trăm Năm, Nhập Thế Tức Vô Địch

Chương 626: Lợi hại cao giai tán nhân

Chương 626: Lợi hại cao giai tán nhân
Linh Mạch không giống Linh Thạch, có thể tùy ý mang theo. Nó chỉ có thể ở một vị trí cố định. Cho nên, rất thích hợp cho sơn môn đóng quân. Vì vậy, nếu tông môn thực lực quá yếu, mà Linh Mạch trong nhà lại quá tốt thì cũng sẽ bị người khác đố kỵ, cuối cùng dẫn đến không giữ được.
Linh Thạch về cơ bản không có gì để nói. Cái linh lương này thật ra cũng không có gì đặc biệt, và nông dân trồng lương thực cũng như nhau. Khác biệt duy nhất chính là, linh lương chỉ có thể trồng ở những nơi linh khí dư thừa. Cho nên, cũng chỉ có tông môn mới có thể trồng trọt.
Linh lương và Linh Thạch không khác biệt mấy, có thể mang theo. Linh lương bên trong ẩn chứa linh lực tự nhiên không bằng Linh Thạch, nhưng được cái tích lũy qua ngày tháng, hơn nữa tiện lợi. Đệ tử bình thường cũng có thể được cung ứng không giới hạn. Hơn nữa, linh khí của linh lương ôn hòa, coi như cho người bình thường ăn cũng có thể cải thiện thể chất của hắn, giúp kéo dài tuổi thọ.
Ngoài Linh Thạch và linh lương, những thứ khác chính là thiên tài địa bảo. Những vật này có thể ngộ chứ không thể cầu. Bất quá, chỉ cần có linh khí, tự nhiên vẫn có thể lấy được. Chỉ cần bị hoàng triều thu nạp, tông môn tự nhiên sẽ phải mỗi năm tiến cống. Thế gia trưng thu người bình thường, tông môn trưng thu thế gia, hoàng triều lại trưng thu tông môn, vòng vòng đan xen, liền tạo thành một hoàng triều ổn định.
Đương nhiên, quan hệ giữa tông môn và hoàng triều cũng không phải là tuyệt đối. Nếu tông môn thế lớn, tự nhiên có thể nâng đỡ thế lực của mình. Chỉ cần thế lực đủ lớn, việc nâng đỡ một hoàng triều mới xuất hiện cũng không phải là không thể. Ba Đại Tông Môn kia đã là như thế. Danh tiếng của bọn nó sao chỉ dừng lại ở một hoàng triều?
Bồi dưỡng được càng nhiều hoàng triều thì càng có được nhiều tài nguyên, và từ đó càng có thể nuôi dưỡng được nhân tài. Sau đó lại tiếp tục nâng đỡ thế lực, cứ như vậy lặp đi lặp lại, bọn chúng có thể vững vàng ngồi ở ba chiếc ghế đầu. Toàn bộ đại lục chỉ có một nguyên tắc, cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm. Về phần tôm, cũng chỉ có thể ăn một chút sinh vật phù du. Một vòng tiếp theo một vòng, vòng vòng đan xen.
Nói cho cùng, trên đời này vẫn là cường giả vi tôn. Chỉ cần ngươi đủ mạnh, liền có thể nhẹ nhàng thu hoạch được bất kỳ tài nguyên nào. Ngược lại, nếu quá yếu, thì ngay cả nhân quyền cũng không có.
Hoàng triều cơ bản đã hình thành như vậy. Đương nhiên, ngoài Nhân tộc, trên đại lục này còn có yêu ma quỷ quái các loại sinh vật tồn tại. Chỉ có điều, ngoài yêu và quỷ, những loài khác rất ít khi thấy ở địa bàn của nhân tộc.
Bởi vì Hoàng Cường muốn về tông môn, không có chỗ đi nên Lý Trường Thọ cũng đi theo trở về. Tông môn của Hoàng Cường tên là Luân Vân Tông, là một tông môn không nhỏ của Đại Danh Hoàng Triều. Phạm vi ảnh hưởng của nó đương nhiên không nhỏ, có phạm vi cỡ một phủ, hoặc cũng có thể gọi là phạm vi một tỉnh.
Luân Vân Tông quản lý mười một tông môn trung đẳng và chín mươi tông môn hạ đẳng. Các tông môn này lần lượt nắm giữ các châu huyện.
-------------------
Luân Vân Tông
Hoàng Cường trở lại tông môn, không nói lời thừa, trực tiếp đi lên một ngọn núi.
"Sư phụ, đồ nhi bất hiếu đến bái kiến."
Hoàng Cường đi tới trước một đại điện, rất cung kính bái đường.
"Được rồi, vào đi."
Một giọng nói già nua vang lên trong đại điện.
"Ân công, xin mời đi theo ta."
Hoàng Cường chắp tay làm dấu mời, dẫn đầu hướng vào trong đại điện.
Trong điện không có thứ gì khác, chỉ có một mình một lão nhân ngồi giữa đại điện, trông có vẻ đặc biệt đơn điệu.
"Chuyện ta đều đã biết."
"Ngươi cũng đừng khẩn trương quá."
"Đại Danh không có việc gì."
"Vị này là?"
Sư phụ Hoàng Cường nói vài câu, giống như ý thức được gì đó, nhìn về phía Lý Trường Thọ hỏi.
"A. . . . Vị này là ân công của ta."
"Lần trước ta mang theo điện hạ bị người của Đại Diễn hoàng triều đuổi bắt, may mắn nhờ có hắn xuất thủ tương trợ, mới có thể thoát khốn."
"Nếu không. . . ."
"Bất quá ân công bế quan vạn năm, đối với tình hình hiện tại không hiểu rõ lắm, cho nên ta liền mời hắn đến chỗ chúng ta làm khách."
"Ân công, vị này là sư phụ của ta, người ngoài đều gọi ông ấy là Vân Chung Chân Nhân."
Hoàng Cường giới thiệu.
"Chân nhân tốt, bần tăng pháp danh Thường Thọ."
Lý Trường Thọ thuận miệng lấy một cái tên đã dùng ở Thiếu Lâm, cũng không tính là lừa gạt người khác.
"Bế quan vạn năm? ? ? ?"
"Nhìn không ra đại sư lại là người trong Phật môn?"
"Không biết xuất từ môn hạ nhà nào?"
Vừa nghe nói đến bế quan vạn năm, Vân Chung vốn đang bình thản ung dung cũng có chút ngồi không yên. Vội vàng đứng dậy, thi lễ một cái. Bế quan vạn năm, đây chính là vạn năm a! ! ! ! Vân Chung thân là cường giả Hợp Thể, tuổi thọ mới bất quá hơn vạn năm. Vậy mà người ta, bế quan thôi cũng đã là vạn năm. Chênh lệch trong đó, nhìn là biết ngay. Cho dù có dùng Trường Thọ Dược thì người này ít nhất cũng là ngang cấp với hắn. Sao có thể không dám lạnh nhạt?
"Khụ khụ, bần tăng chỉ là một tán tu, không môn không phái."
"Cũng chỉ là may mắn có được chút cơ duyên."
Lý Trường Thọ ngượng ngùng sờ mũi.
"Cái này. . . . Đại sư đúng là tán tu! !"
Lời của Lý Trường Thọ tuy nhẹ nhàng, nhưng nghe vào tai Vân Chung lại không phải là chuyện nhỏ như vậy. Tán tu a! ! ! Đây chính là tán tu! ! ! Nếu là tán tu mới nhập môn thì không có gì đáng ngạc nhiên. Phàm là có chút linh căn, ở những nơi linh khí dư thừa này, chỉ cần có bản bí tịch, dù là bất nhập lưu cũng có thể bước vào cánh cửa tu chân. Dù sao, việc đó không cần bao nhiêu tài nguyên.
Nhưng người trước mắt này là ai? Ít nhất cũng là tồn tại Hợp Thể. Một kẻ tán tu, không có tài nguyên của tông môn, mọi thứ cần thiết đều phải dựa vào chính mình, tất cả vấn đề cũng đều không có chỗ nào để hỏi. Nỗi gian khổ trong đó, làm sao không khiến người ta cảm động. Cũng chính vì vậy, trên giang hồ thường có lý do giải thích rằng càng những tán tu cao cấp càng không dễ chọc. Người ta chinh chiến cả đời, hết thảy đều dùng mạng sống để đánh đổi. Những người như vậy, đi chọc vào bọn hắn sao? Không muốn sống nữa à?
Cảnh giới thấp thì còn dễ nói, việc thu hoạch tài nguyên có lẽ không khó, kinh nghiệm chiến đấu cũng không phong phú. Đệ tử các môn phái nhờ vào kinh nghiệm và pháp bảo của trưởng bối truyền thụ hoàn toàn có thể đánh một trận. Nhưng đến khi cảnh giới cao về sau thì. . . Tán tu có thể sẽ nghèo một chút, nhưng tuyệt đối khó giết hơn so với đệ tử các môn phái rất nhiều, cơ bản là không muốn giết chết.
Bọn họ mặc dù không có chỗ dựa của môn phái, nhưng nếu xét ở một góc độ khác, tức là không có ràng buộc. Nếu hắn bị thương mà không chết, thì đệ tử của các môn phái sẽ phải cẩn thận. Cho nên, trên giang hồ người ta luôn kính trọng các tán tu cao giai, sẽ không tùy tiện đi trêu chọc. Nhất là tán tu đã đạt đến đỉnh như Lý Trường Thọ. Môn phái nào mà không muốn lôi kéo?
Vân Chung tự nhiên cũng có ý nghĩ như vậy, chỉ là, tán tu không dễ lôi kéo như vậy. Dù sao, không phải do môn phái bồi dưỡng từ đầu, đối với người trong môn phái mà nói thì thiếu lòng cảm mến, môn phái cũng thiếu một phần cảm giác tin tưởng. Trừ phi lúc khai phái mới bắt đầu đi lôi kéo đối tác, nếu không căn bản không vào được trung tâm quyền lực. Không vào được trung tâm quyền lực thì không thu được bao nhiêu lợi ích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận