Trường Sinh: Áp Giải Phạm Nhân Trăm Năm, Nhập Thế Tức Vô Địch

Chương 748: Mài Kiếm Phong trông coi

"Đến lúc đó ta đưa cho ngươi tấm bảng."
"Ngươi đến lúc đó nhận chức rồi thì đi lấy điểm cống hiến là được."
"Bất quá, cái Tỏa Kiếm Phong này chỉ có một mình ngươi, về mặt này vẫn là phải chú ý một chút."
"Không có người trực thay ca."
"Về mặt này có thể ngươi sẽ phải vất vả hơn chút."
"Bất quá, chắc cũng không có chuyện gì lớn đâu, dù sao tất cả mọi người có Tích Cốc Đan để dùng, chuyện gì cũng không cần quan tâm."
"Ngươi cứ... ... Dù sao cứ đến là được."
Trông coi Tỏa Kiếm Phong nói trắng ra chính là để đó không dùng đến.
Những người thực sự có thể trông coi đều là đại lão ẩn tàng dưới núi.
Hơn nữa, có thể lên Tỏa Kiếm Phong đa phần đều là dạng quy thuận.
Nếu mà thực sự gặp phải những kẻ không nghe lời, thì trực tiếp trấn áp!!!!
Nhất là đám hung ác, đại gian đại ác, làm gì có cơ hội để bọn chúng hối cải.
Cũng chỉ có những kẻ có thể cứu vãn mới có thể thả lên Tỏa Kiếm Phong.
Không qua, cũng đều có yêu cầu.
Phạm lỗi nghiêm trọng, nhức đầu khẳng định sẽ bị phong linh lực.
Không nghiêm trọng, mà còn nghe lời, hoặc bị ép buộc thì không quan trọng.
Cho nên, trông coi vẫn phải có tính an toàn.
Đương nhiên, yêu cầu về năng lực cũng sẽ yếu đi rất nhiều.
Ngay cả Lý Trường Thọ cũng có thể nói là tay trói gà không chặt cũng có thể làm trông coi.
Việc này nói thẳng ra, chính là ngồi chơi xơi nước.
Có cái trông coi này hay không cũng không đáng kể.
Tối thiểu nhất, Tông chủ chính là nghĩ như vậy.
Đương nhiên, sự tình cũng đúng là như vậy.
Dù sao, trước khi Lý Trường Thọ lên núi thì ngọn núi này cũng không có ai trông coi cả.
Coi như là cái hố vứt củ cải đi.
Chuyên môn cho Lý Trường Thọ đưa điểm cống hiến.
"Không có vấn đề, không có vấn đề!!!"
Lý Trường Thọ liên tục gật gật đầu.
"Tốt, vậy chúc ngươi lên chức thuận lợi."
Tông chủ mỉm cười cùng Lý Trường Thọ chào tạm biệt xong.
Hắn cũng thật là cao hứng.
Lý Trường Thọ đi Tỏa Kiếm Phong, coi như là ít giao lưu với các đệ tử.
Dù sao, bọn họ không đến mức mạo hiểm mất linh lực mà lên núi.
Còn phải chờ Lý Trường Thọ rảnh xuống dưới mới được.
Thiếu đi giao lưu cần thiết.
Vậy quan hệ thầy trò xem như kém một chút ý tứ.
Hắn cũng liền có thể... Hắc hắc hắc...
Có một câu gọi là thừa cơ mà vào.
Chỉ cần có cuốc tốt, không có tường nào mà không đào được.
Hắc hắc hắc hắc
-------------------
Tỏa Kiếm Phong
Tỏa Kiếm Phong là một tòa núi hơi thấp, nhưng nó cũng không hề nhỏ bé chút nào.
Trên ngọn núi, cây cối rậm rạp xen lẫn nhau tạo thành một vùng biển màu xanh lá, như thể thiên nhiên đã ban cho ngọn núi này một chiếc áo khoác lộng lẫy.
Nhưng, khác với những ngọn núi xung quanh, nơi này từ lâu đã ít người lui tới, không ai dám tùy tiện đặt chân lên.
Con đường duy nhất có thể thông lên đỉnh núi, chính là lối đi khúc khuỷu, uốn lượn như rắn bò.
Con đường nhỏ ẩn mình trong núi, như ẩn như hiện, phảng phất như con đường dẫn đến một vùng đất thần bí.
Vì trải qua một thời gian dài không ai đặt chân tới, ngọn núi này luôn giữ được không khí yên tĩnh và ôn hòa.
Cây cỏ trên núi tự do sinh trưởng, không bị sự quấy nhiễu từ bên ngoài, trông tràn đầy sức sống.
Chim chóc vui vẻ hót líu lo, như đang ca ngợi vẻ đẹp của nơi đây.
Nước chảy róc rách, trong vắt thấy đáy, tựa như mặt gương phản chiếu cảnh vật xung quanh.
Ánh nắng chiếu xuống, xuyên qua những kẽ lá, tạo thành những mảng sáng tối xen kẽ nhau, mang đến cho người ta một cảm giác như chốn mộng ảo.
Trong khung cảnh như vậy, thời gian dường như trôi chậm lại, mọi thứ đều tĩnh lặng và bình yên.
Không có tiếng ồn ào và tranh chấp, chỉ có âm thanh và hơi thở của thiên nhiên, khiến lòng người thư thái, phảng phất như đang lạc vào một chốn tiên cảnh cách biệt với thế giới bên ngoài.
Đương nhiên, tất cả chỉ là những hiện tượng bề ngoài mà thôi.
Nhưng đối với những đệ tử của kiếm tông thì nơi này đơn giản là một nơi “ăn thịt người” đúng nghĩa!
Một khi đã bước chân lên con đường dẫn lên núi, bọn họ sẽ hoảng sợ phát hiện, linh lực của bản thân mình không tự chủ được bắt đầu trôi đi một cách nhanh chóng!
Dường như có một bàn tay vô hình, đang vô tình thôn phệ đi sức mạnh mà họ khổ công tu luyện.
Ở nơi quỷ dị và đáng sợ này, ai cũng hoảng sợ.
Bởi vì tất cả những thứ bọn họ tự hào đều bắt nguồn từ sức mạnh.
Chính là linh lực trên người.
Đây là toàn bộ sức mạnh của bọn họ.
Nếu linh lực bắt đầu biến mất.
Vậy sao bọn họ có thể không sợ được?
Cho nên, vừa nghe nói bị nhốt ở Tỏa Kiếm Phong.
Ai cũng đều hoảng hốt.
Đương nhiên, không phải vì bọn họ không đồng ý.
Thế nào thì tông môn cũng sẽ ném bọn họ qua.
Cũng không phải ai cũng sợ chỗ này.
Nếu không, sẽ không có người đốn ngộ.
Đương nhiên, những thứ này đối với Lý Trường Thọ đều không có ảnh hưởng.
Cầm bảng hiệu, thông báo cho đệ tử một tiếng.
Hắn liền lên núi.
Không có gì bất ngờ xảy ra.
Năng lượng trên núi không hề có tác dụng gì đối với hắn.
Dù sao, hắn tu hành chính là võ đạo.
Mà Tỏa Kiếm Phong này tiêu trừ chính là linh lực.
Đơn giản là chuyện gió thổi trâu không liên quan đến ngựa.
Cho nên, căn bản không sợ!
Chỉ là ngọn núi này... . . . .
Đi đúng là hơi mệt người.
Lý Trường Thọ hắn dù sao cũng có chút võ công trong người.
Không ngờ đi đường núi thôi mà cũng thở.
Thật không dám tưởng tượng những người bị phong linh lực thì sẽ phải làm gì.
Một bước một dấu chân.
Tê ~~~~~~~~~~~
Cảm giác đúng là muốn chết người mà!
Đương nhiên, đa số người không bị phong linh lực.
Chỉ có một số ít không nghe lời mới biết được.
Nhưng dù vậy, cũng vẫn khiến Lý Trường Thọ hơi đau chân.
Nghĩ lại có chút khó chịu.
Chỉ một chữ thôi, đau ~~~~~~
Không còn cách nào, ai bảo đồ đạc ở Tu Chân Giới đều là lớn!
Địa phương lớn, núi rừng lớn.
Cũng tại tu chân giả tốc độ nhanh, có thể ngự kiếm.
Nếu không...
Bằng người bình thường, muốn phát triển cũng là một vấn đề khó.
Bởi vì cái gọi là, muốn giàu, trước hết phải sửa đường.
Tu Chân Giới nếu sửa đường.
Vậy chắc hẳn là công trình dây dưa rồi.
Đừng nói đến giàu, chỉ sửa đường thôi cũng đã muốn nợ ngàn vạn năm.
Đường mà xây xong...
Chắc là đường phía trước xong, đường sau lại hỏng mất.
Đường sau xong rồi, đường phía trước lại hỏng mất.
Nên căn bản không có khả năng giàu lên.
Tu Chân Giới, sợ không phải là vì cái nguyên nhân này mà tồn tại.
Đi trên con đường núi dài đằng đẵng, suy nghĩ của Lý Trường Thọ bay tứ tung!
Những suy nghĩ tạp nham ấy, suýt nữa khiến hắn rối tung cả lên.
Thật không dễ dàng vượt qua con đường lên núi dài dằng dặc.
Cuối cùng thì Lý Trường Thọ cũng đã lên đến đỉnh núi.
Trên đỉnh núi lại không có gì kỳ lạ.
Không có gì hết, chỉ trơ trọi một mảnh đất.
Coi như là bằng phẳng đi.
Nơi này hiện tại cũng không có ai.
Thời gian lâu như vậy rồi, cũng ít người trùng hợp bị giam ở chỗ này như vậy.
Có thể bị giam ở chỗ này mấy tháng đã là khổ hình.
Đại bộ phận chỉ lên hai ba ngày đã xuống núi rồi.
Đều là bảo bối cả, ai nỡ để người ta hao tổn vô ích như vậy.
Cho một bài học là đủ rồi!
Cho nên, hiện tại trên cả ngọn núi này cũng chỉ có mình Lý Trường Thọ mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận